Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013
Gặp lại.....
Rồi một ngày ta lại sẽ gặp nhau
Tíu tít hỏi chuyện gia đình, con cái
Ôn lại ước mơ khi đầu còn xanh mái
Và chúc mừng những dự định tương lai...
Nhưng ta không nhắc khoảnh khắc đã chia hai
Không ôn lại hẹn hò thời xa vắng
Không gợi lại biết bao mùa mưa nắng
Ta đã từng và sẽ ngỡ song đôi...
Vẫn nụ cười xưa còn đó ở trên môi
Những cái nắm tay e dè không dám bắt
Vẫn thấy kỷ niệm đầy trong hai đôi mắt
Nhưng vội nhìn sang hàng cây ở bên đường...
Ta hỏi thăm nhau những chuyện đời thường
Và không nhắc những ngày xưa yêu dấu
Đáng lẽ ta giờ có chung con cháu
Chung một chuyện đời không phải kể thành hai…
Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013
Sẽ không bao giờ đi chơi ngày Noel thêm nữa
Chính bởi đi chơi ngày này mà tôi và người yêu đã chia tay đấy!
Theo quan điểm của mình, Noel cũng giống như các ngày lễ khác trong năm, là dịp để mọi người có thể được nghỉ ngơi, đi chơi cùng nhau, thể hiện sự quan tâm dành cho nhau… Thế nhưng, mình đã “chính thức” thay đổi quan niệm này kể từ buổi tối Giáng sinh ngày hôm qua.
Từ hẳn mấy hôm trước, bọn bạn mình đã được người yêu tặng quà Giáng sinh. Từ những con gấu bông dễ thương, rồi đến những quả cầu tuyết lung linh… Đứa nào đứa nấy hãnh diện up ảnh khoe trên facebook và nhận được rất nhiều likes của mọi người. Nhìn chúng nó mà mình thấy “GATO” và tủi thân kinh khủng. Trong khi đó, mình thì chỉ nhận được từ người yêu một câu trả lời không-thể-nghiêm-túc-hơn: “Noel không có quà đâu nhé!”. Anh ấy cho rằng các dịp như 14/2, 8/3 hay 20/10 tặng quà là được rồi. Còn Giáng sinh là ngày lễ của “Tây”, mình là người Việt Nam thì quà cáp làm gì, đi chơi là được rồi. Tuy hơi cảm giác chán nản nhưng mình vẫn tỏ ra bình thường với anh. Thôi thì, chúng mình sẽ đi chơi Noel cùng người yêu, chụp ảnh và check-in facebook cho thiên hạ lác mắt.
Buổi tối, mình trang điểm kỹ lưỡng và diện một bộ váy “xinh lung linh” để đi chơi với người yêu. Mình chuẩn bị từ sớm và háo hức chờ anh đến đón. 7 giờ tối, mình xuống cổng, cứ nghĩ rằng anh đã chờ sẵn ở đó để đón mình đi, vậy mà chẳng thấy bóng dáng người yêu đâu. Gọi điện thì anh không nghe máy. Mình từ tâm trạng khó chịu chuyển sang bực tức, rồi lại cảm thấy lo lắng… Phải tới khi đồng hồ nhích qua mốc 8 giờ mới thấy anh hớt hải đến với lý do đường đông, tắc và không biết điện thoại rung. Lý do nghe không hợp lý lắm nhưng mình đã cố gắng nhẫn nhịn, vẫn đi chơi với nhau bình thường.
Thế nhưng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Bọn mình cùng nhau đi lên phố, khó khăn len lỏi trong dòng người đông đúc. Anh vừa đi vừa lẩm bẩm càu nhàu vì khó chịu với cảnh tắc đường, xe cộ chen chúc. Anh kêu ca là đi làm cả ngày đã đủ mệt lắm rồi, thế mà buổi tối còn lôi nhau ra đường như tra tấn. Đã thế, đi hết mấy dãy phố mà không có hàng ăn nào còn trống chỗ. Thế là anh nổi cáu và đổ hết lỗi tại mình: “Tại em hết đấy! Đi chơi hôm nào không đi lại đòi đi đúng vào cái hôm đông người như thế này. Mệt ơi là mệt là còn bị nhịn đói nữa. Nô-en với chả nô-iếc. Tự nhiên mang nhau ra đường hành hạ. Ở nhà thì bây giờ có phải đã được nằm trong chăn ấm rồi không.”.
Thật là tức quá đi mất! Anh thật quá đáng khi nói mình như vậy. Đã đến muộn, càu nhàu từ lúc đi đến bây giờ, vậy mà còn lớn tiếng đổ lỗi cho mình nữa chứ. Bao nhiêu sự kìm nén của mình từ tối thế là “tuôn” ra hết, cả chuyện quà cáp nữa. Ai ngờ anh ta còn tự ái nói mình không biết thông cảm, trẻ con, nhiễu sự rồi bỏ mặc mình, nổ máy đi thẳng. Mình cũng tuyên bố chia tay anh ta ngay sau đó. Thế là buổi tối đi chơi vui vẻ biến thành thảm kịch vì lý do lãng xẹt như vậy. Cái mình nhận được thật quá sức tưởng tượng.
Mình vừa tủi thân khi thấy đám bạn khoe ảnh đi chơi với người yêu chúng nó, vừa buồn vì anh và mình chia tay. Giờ đây, mình cảm thấy rất nhớ anh và chán nản. Nếu không có ngày Noel này thì chắc bọn mình đã chẳng xảy ra chuyện này. Mình căm thù, mình ghét Noel…
Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013
DỊCH VỤ CUNG ỨNG LAO ĐỘNG
DỊCH VỤ CUNG ỨNG LAO ĐỘNG
Địa chỉ: 243 Bùi Hữu Nghĩa, P.1, Q. Bình Thạnh, TPHCM.
Hotline: 0906321128
CÔNG TY TNHH MTV TM DV DL ĐẠI THÀNH CÔNG chuyên cung ứng
"Nhanh Chóng - Chuyên nghiệp - Uy tính - Tận tình":
- Tư vấn, giới thiệu việc làm cho mọi trình độ
- Cho thuê các loại xe du lịch đời mới từ 4 - 52 chỗ
- Người giúp việc nhà/ Giữ trẻ
- Nuôi bệnh, nuôi sanh (chăm sóc người già, nuôi người bệnh)
- Nam, nữ phụ quán/ Tạp vụ
- Bán hàng
- Bảo vệ/ Giữ xe
- Làm vườn
- Lao động phổ thông
♦ Lao động phổ thông ăn ở lại hay đi về và làm theo giờ...
Lý lịch rõ ràng, có đủ ba miền để chủ nhà lựa chọn (có nguồn lao động sẵn đang chờ việc).
Tuổi từ 18 - 58 tuổi
Liên hệ:
Điện thoại: (08)22296155 - (08)22296156 - (08)22296157 - (08)22296158
Di động: 0917621625 - 0906321128 (C.Thúy) - 0968 319 189 (C.Ngọc)
( Từ 7h30sáng - 19h tối ) - Liên hệ cả ngày Chủ Nhật
Địa chỉ VP: 243 Bùi Hữu Nghĩa, P.1, Quận Bình Thạnh, TPHCM.
Chi nhánh: 25/1D Lê Văn Sỹ, P.13, Quận 3, TPHCM.
Liên hệ thêm đ/c (để thuận lợi cho bạn liên hệ và đến địa chỉ gần nhất): 28/P24 Thống Nhất, P.16, Quận Gò Vấp, TPHCM.
Địa chỉ: 243 Bùi Hữu Nghĩa, P.1, Q. Bình Thạnh, TPHCM.
Hotline: 0906321128
CÔNG TY TNHH MTV TM DV DL ĐẠI THÀNH CÔNG chuyên cung ứng
"Nhanh Chóng - Chuyên nghiệp - Uy tính - Tận tình":
- Tư vấn, giới thiệu việc làm cho mọi trình độ
- Cho thuê các loại xe du lịch đời mới từ 4 - 52 chỗ
- Người giúp việc nhà/ Giữ trẻ
- Nuôi bệnh, nuôi sanh (chăm sóc người già, nuôi người bệnh)
- Nam, nữ phụ quán/ Tạp vụ
- Bán hàng
- Bảo vệ/ Giữ xe
- Làm vườn
- Lao động phổ thông
♦ Lao động phổ thông ăn ở lại hay đi về và làm theo giờ...
Lý lịch rõ ràng, có đủ ba miền để chủ nhà lựa chọn (có nguồn lao động sẵn đang chờ việc).
Tuổi từ 18 - 58 tuổi
Giúp việc nhà
.jpg&container=blogger&gadget=a&rewriteMime=image%2F*)
Tạp vụ văn phòng
Bảo vệ
Liên hệ:
Điện thoại: (08)22296155 - (08)22296156 - (08)22296157 - (08)22296158
Di động: 0917621625 - 0906321128 (C.Thúy) - 0968 319 189 (C.Ngọc)
( Từ 7h30sáng - 19h tối ) - Liên hệ cả ngày Chủ Nhật
Địa chỉ VP: 243 Bùi Hữu Nghĩa, P.1, Quận Bình Thạnh, TPHCM.
Chi nhánh: 25/1D Lê Văn Sỹ, P.13, Quận 3, TPHCM.
Liên hệ thêm đ/c (để thuận lợi cho bạn liên hệ và đến địa chỉ gần nhất): 28/P24 Thống Nhất, P.16, Quận Gò Vấp, TPHCM.
Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013
Là em đó... !!!
Ừ thì em bướng bỉnh
Ừ thì em đành hanh
Đâu cần anh dỗ dành
Sao bắt em phải sửa
Một hôm hay nhiều bữa
Em cũng thế mà thôi
Giận dỗi rồi tươi cười
Làm cho anh tức tối
Em cũng hay hờn dỗi
Không như mấy bé kia
Đá bóng và ném bia
Trò gì em cũng thích
Đừng bảo em tinh nghịch
Và em giống con trai
Xem chừng em bám dai
Không tha anh đâu đấy!!
Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013
Có bao lâu mà hững hờ
Anh giỏi chuyên môn, nắm giữ vị trí cao trong công ty. Anh rất yêu nghề, say mê công việc và có một khả năng làm việc cực kỳ bền bỉ. Những lúc công việc quá gấp gáp, anh phải làm liên tục 3-4 đêm mà chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ.
Việc cơ quan thì như vậy, về đến nhà, với quỹ thời gian ít ỏi của một ngày, anh dành hết cho cái tivi và máy tính. Có hàng ngàn thông tin mà anh muốn cập nhật, có hàng trăm trang web mà anh muốn xới tung lên. Đấy là chưa kể bạn đồng nghiệp của anh thường xuyên trong tình trạng online, muốn cùng anh bàn bạc công việc...
Thi thoảng anh cũng nghe thấy chị trách móc anh ít quan tâm tới chị và con. Khi ấy anh tự hứa với bản thân sẽ để ý chăm sóc Gia đình hơn. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Với anh, cả công việc lẫn Gia đình nhỏ của mình đều quan trọng như nhau, chỉ có điều đã thành thói quen, anh phó thác tất cả việc nhà cho vợ.
Rồi cuộc sống cứ thế tiếp diễn như nó vốn như vậy.
Sáng nay, anh có cuộc họp với sếp. Anh luôn thán phục phong cách làm việc “bám công ty như bám trận địa” của ông. Bình thường, mỗi khi công ty có dự án, ông cũng ở lại văn phòng cùng anh em cho đến tối khuya. Trong khi họp, bất chợt tiếng chuông điện thoại reo. Sếp anh nghe máy, mặt biến sắc. Một khoảng lặng kéo dài, cả phòng họp im ắng chỉ nghe thấy tiếng điều hòa chạy ro ro. Ánh mắt ông bàng hoàng dõi vào khoảng không vô định phải mất mươi phút sau, ông mới như bừng tỉnh. Ông đề nghị kết thúc cuộc họp rồi vơ vội áo khoác bỏ ra ngoài. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ cảm thấy có điều gì đó rất nghiêm trọng.
Mãi đến chiều anh mới biết cú điện thoại đó thông báo kết quả xét nghiệm của vợ ông đang khám bệnh ở Singapore. Họ kết luận bà bị ung thư phổi. Phòng làm việc bên cạnh văng vẳng giai điệu bài Tears in heaven... Bất giác anh nhớ tới chị, mấy hôm trước hình như chị có nói với anh dạo này chị hay bị chóng mặt, nhưng anh chẳng để tâm. Ngày mai, dứt khoát anh sẽ đưa chị đi kiểm tra sức khỏe. Còn nữa, lâu lắm rồi anh không cùng chị đi xem phim, một thói quen lãng mạn của anh chị từ thuở yêu nhau, và cũng lâu lắm rồi anh bỏ thói quen hôn tạm biệt chị vào buổi sáng trước khi đi làm.
Thậm chí bây giờ ngồi đây, anh cố hình dung mà cũng không nhớ nổi sáng nay chị mặc áo màu gì...
Và ngôi nhà bỗng lại rộng ràng
Nếu cứ tính trung bình mỗi đôi Vợ chồng kết hôn với nhau lúc 25 tuổi, và “nhờ trời” cùng nhau sống được đến tuổi 75, thì mỗi lứa đôi sẽ có 50 năm sống bên nhau. Nhưng mà mỗi ngày, chúng ta đều dành ít nhất là 8/24 tiếng cho cơ quan, công sở. Thế là đã trừ đi 1/3, chỉ còn 33 năm.
Với những người luôn đi sớm về khuya như anh, cuối tuần cũng không ở nhà, khéo chỉ còn khoảng 30 năm. Trong 30 năm ấy, anh lại còn dành tối thiểu 4-6 tiếng mỗi ngày để ngủ, thế là mất đứt 7 năm của cuộc đời chỉ để gáy khò khò, chỉ còn 23 năm hai Vợ chồng bên nhau, cùng trò chuyện hay vui đùa. Nhưng mà anh lại hay đi công tác, có khi mỗi tháng đi từ 1-2 tuần, hồi mới lấy nhau anh còn đi du học ở Nhật mất 2 năm, thế nên có khi chỉ còn chừng 10 năm là anh hoàn toàn thuộc về vợ con. “10 năm”, anh nghĩ và giật mình.
Chiều nay anh về sớm, tạt qua chợ mua một con cá, mớ rau muống, ít cà chua, dưa chuột để làm salad. Chị hay nấu cá cho cả nhà ăn vì theo chị ăn cá tốt cho sức khỏe hơn ăn thịt. Ngày thường, bằng giờ này chị vẫn chưa về, anh tranh thủ tạt qua trường mẫu giáo đón con. Cô Con gái bé nhỏ xinh xắn của anh cứ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện trước cửa lớp, nó chạy ào tới ghì chặt lấy cổ anh, thơm rối rít lên mặt bố.
Sống mũi cay cay khi nghe con bi bô: “Ơ, sao hôm nay lại là bố đến đón con?” Chợt nhớ đã có lúc nào đó anh hứa mua cho con sách tập tô và bút chì màu mà chưa thực hiện được, anh vòng xe quay ra hiệu sách. Con bé hân hoan, tay ôm mấy cuốn tập, bộ chì mới, luôn miệng cười khúc khích kể về các bạn ở lớp, về cô giáo. Không biết hôm nay bé vui vì được bố tặng quà hay chỉ đơn giản là vì được bố đón.
Bữa cơm tối hôm đó dường như ấm áp hơn bình thường, chị cứ nhìn anh rồi lại nhìn đĩa cá cháy sém miệng cười tủm tỉm. Anh nhìn sâu vào mắt chị, bắt gặp trong đó lấp lánh những vì sao hạnh phúc. Ừ, hạnh phúc có thể chỉ là những phút giây ngắn ngủi trong cuộc đời.
Đôi khi cuộc sống cơm, áo, gạo, tiền đã biến con người thành những cỗ máy, nó khiến mọi xúc cảm trong ra bị mai một, khiến ta không còn cảm nhận được hoặc không cảm nhận hết giá trị của cuộc sống. Cũng may, anh đã kịp nhận ra giá trị đó trước khi phải hối tiếc vì quá muộn. Ít ra, Tết này anh cũng có thể “cắt giảm” những cuộc họp mặt đồng nghiệp, thù tiếp đối tác, để dành thêm chút thời gian cùng vợ con vui vẻ du xuân. Ngày Tết là ngày của Gia đình mà...
Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013
Bề ngoài chỉ là giấy, đốt là cháy!
Một người đàn ông bước vào một ngôi chùa thỉnh Phật để đc tĩnh tâm , thấy người đàn ông Phật hỏi :
" Ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt con chất chứa u sầu . Nói ta nghe đi "
- " Thưa phật , con biết mình đang lầm đường lạc lối . Nhưng con thật sự không thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình đến với cô ấy.... Vợ con rất tốt nhưng chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết . Con không biết phải làm sao nữa ? "
- " Ta hiểu rồi. Con nhìn ra xa. Có ba cây nến kia. Con thấy cây nào sáng nhất ?"
Người đàn ông ngơ ngác :
- " Thưa phật , chúng xa vậy con thật chẳng thể thấy được cây nào sáng hơn. "
Phật hiền từ đáp :
- " Vậy giờ con hãy mang 1 cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất ? "
- " Dạ thưa ! Cây đang ở ngay trước mắt con sáng nhất ạ "
" Ta thấy sâu thẳm trong đôi mắt con chất chứa u sầu . Nói ta nghe đi "
- " Thưa phật , con biết mình đang lầm đường lạc lối . Nhưng con thật sự không thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình đến với cô ấy.... Vợ con rất tốt nhưng chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết . Con không biết phải làm sao nữa ? "
- " Ta hiểu rồi. Con nhìn ra xa. Có ba cây nến kia. Con thấy cây nào sáng nhất ?"
Người đàn ông ngơ ngác :
- " Thưa phật , chúng xa vậy con thật chẳng thể thấy được cây nào sáng hơn. "
Phật hiền từ đáp :
- " Vậy giờ con hãy mang 1 cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất ? "
- " Dạ thưa ! Cây đang ở ngay trước mắt con sáng nhất ạ "
- " Phải rồi... Chỉ ba cây nến ... Con còn không biết cây nào sáng nhất. Vậy thế gian trăm ngàn người... Sao con biết ai sẽ là tốt nhất ... Ai làm con hạnh phúc nhất chứ. Chỉ những thứ hiện hữu ngay trước mắt ta mới là sáng nhất ... Giá trị nhất con ạ... Đừng bao giờ đong đếm so sánh . Ta có thể đánh mất nó xong có thể mất cả đời cũng không bao giờ tìm lại được đâu "
- " Dạ con hiểu rồi. Con xin giác ngộ !!! Người đàn ông vội trở về bên vợ mình "
Cuộc sống cũng vậy đó các bạn, đừng vì một phút nông nổi, hay chỉ vì một bề ngoài hào nhoáng mà đánh mất hay làm tổn thương những người tốt đag ngay cạnh ta. hãy nhớ :
" Bề ngoài chỉ là giấy - đốt là cháy "
Cuộc sống cũng vậy đó các bạn, đừng vì một phút nông nổi, hay chỉ vì một bề ngoài hào nhoáng mà đánh mất hay làm tổn thương những người tốt đag ngay cạnh ta. hãy nhớ :
" Bề ngoài chỉ là giấy - đốt là cháy "

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013
Tháng 11 đong đầy nước mắt.............!!!
Tháng 09 - 2012 mình làm bạn rồi phải không anh, nhưng vẫn còn xa lạ lắm.
Tháng 10 - 2012 anh làm thầy và em làm trò, vui quá anh nhỉ, trò học giỏi và vòi được thầy bịch kẹo với 30 cây kẹo mút, chỉ nói chuyện trên fb thôi nhưng vui lắm cơ, ....hì hì ...!!
Tháng 11 - 2012 mình vẫn nói chuyện trên facebook, bắt đầu đy chơi, ...
Em không nhớ rõ ngày nhưng em nhớ rất rõ ngày đầu mình gặp nhau và cùng đy chơi chung, thật vui nhỉ, chỉ là bạn bè thôi, nhưng thật vui.
Giữa tháng 12.2012 mình trở thành người yêu của nhau.
Hôm nay tháng 11.2013 và mình đã trở thành người lạ đã từng yêu rồi anh nhỉ!, có lẽ kết thúc sớm anh nhỉ, SỐ PHẬN - ĐỊNH MỆNH - DUYÊN NỢ đã hết rùi, ...
Em không phải là người tương lai của anh " chính anh đã khẳng định đều đó" ngồi trong phòng làm việc mà nước mắt đua rơi, tim đau nhói lắm anh àh, em phải nhanh tay lau đy những giọt nước mắt mặn đắng ấy để mọi người không nhận ra em đang khóc và rất đau.
Nỗi đau nào rồi cũng qua, có lẽ là vậy, em chỉ là người thay thế, đến lúc em phải ra đy và trả lại vị trí trong tim anh cho người khác, ...
Đau và buồn lắm anh àh, em phải cố giữ cho nước mắt không rơi, về nhà em sẽ khóc, khóc thật nhiều, rồi cũng tự lau nước mắt mình thôi, ....
Em phải tự đứng lên, cố gắng để sống tiếp, cố gắng, phải cố gắng thôi anh àh vì em đã mất hết niềm tin, ...
Nhưng em sẽ giấu nỗi buồn này đến tận đáy con tim, rồi em sẽ buồn vu vơ thôi em sẽ cố gắng không suy nghĩ về anh để con tim em không phải đau thêm lần nữa, ...
Chưa được 1 năm yêu nhau nhưng anh để lại cho em nhìu thương nhớ lắm, nhưng em sẽ không nhớ về bạn trai của người ta nữa và cố gắng không nghĩ đến nữa, ...
Em yêu anh rất nhiều, nhiều hơn cả bản thân em, nhưng em không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, đôi lúc em cũng chỉ đứng phía sau ngắm anh sống ổn không và hạnh phúc không thôi, chỉ vậy thôi, ....
Hạnh phúc anh nhé, người lạ em từng yêu và yêu rất nhiều, ....
Tháng 10 - 2012 anh làm thầy và em làm trò, vui quá anh nhỉ, trò học giỏi và vòi được thầy bịch kẹo với 30 cây kẹo mút, chỉ nói chuyện trên fb thôi nhưng vui lắm cơ, ....hì hì ...!!
Tháng 11 - 2012 mình vẫn nói chuyện trên facebook, bắt đầu đy chơi, ...
Em không nhớ rõ ngày nhưng em nhớ rất rõ ngày đầu mình gặp nhau và cùng đy chơi chung, thật vui nhỉ, chỉ là bạn bè thôi, nhưng thật vui.
Giữa tháng 12.2012 mình trở thành người yêu của nhau.
Hôm nay tháng 11.2013 và mình đã trở thành người lạ đã từng yêu rồi anh nhỉ!, có lẽ kết thúc sớm anh nhỉ, SỐ PHẬN - ĐỊNH MỆNH - DUYÊN NỢ đã hết rùi, ...
Em không phải là người tương lai của anh " chính anh đã khẳng định đều đó" ngồi trong phòng làm việc mà nước mắt đua rơi, tim đau nhói lắm anh àh, em phải nhanh tay lau đy những giọt nước mắt mặn đắng ấy để mọi người không nhận ra em đang khóc và rất đau.
Nỗi đau nào rồi cũng qua, có lẽ là vậy, em chỉ là người thay thế, đến lúc em phải ra đy và trả lại vị trí trong tim anh cho người khác, ...
Đau và buồn lắm anh àh, em phải cố giữ cho nước mắt không rơi, về nhà em sẽ khóc, khóc thật nhiều, rồi cũng tự lau nước mắt mình thôi, ....
Em phải tự đứng lên, cố gắng để sống tiếp, cố gắng, phải cố gắng thôi anh àh vì em đã mất hết niềm tin, ...
Nhưng em sẽ giấu nỗi buồn này đến tận đáy con tim, rồi em sẽ buồn vu vơ thôi em sẽ cố gắng không suy nghĩ về anh để con tim em không phải đau thêm lần nữa, ...
Chưa được 1 năm yêu nhau nhưng anh để lại cho em nhìu thương nhớ lắm, nhưng em sẽ không nhớ về bạn trai của người ta nữa và cố gắng không nghĩ đến nữa, ...
Em yêu anh rất nhiều, nhiều hơn cả bản thân em, nhưng em không còn lựa chọn nào khác nữa rồi, đôi lúc em cũng chỉ đứng phía sau ngắm anh sống ổn không và hạnh phúc không thôi, chỉ vậy thôi, ....
Hạnh phúc anh nhé, người lạ em từng yêu và yêu rất nhiều, ....
Ngày 05.11.2013
Gió Buông Màu Nhớ
Xa xa.....
Những vệt nắng cuối ngày, đã ngà ngà say giấc
Màn đêm buông rèm, rũ rượi đón trăng non
Bước chân đi qua, khắp các lối mòn
Từng ngã rẽ, từng con đường hoang vắng
Những vệt nắng cuối ngày, đã ngà ngà say giấc
Màn đêm buông rèm, rũ rượi đón trăng non
Bước chân đi qua, khắp các lối mòn
Từng ngã rẽ, từng con đường hoang vắng
Lòng miên man, hồn lịm buồn chát đắng
Giấu ưu hoài, cất chua xót vào tim
Thì thầm, tâm sự thở cùng đêm.........
Dần khuya, gió thoảng buông màu nhớ
Giấu ưu hoài, cất chua xót vào tim
Thì thầm, tâm sự thở cùng đêm.........
Dần khuya, gió thoảng buông màu nhớ
Màu của chia lìa, của xốn xang
Đợi chờ có chắc, không tàn úa
Tại gió buông màu nhớ dáng xưa??????
Đợi chờ có chắc, không tàn úa
Tại gió buông màu nhớ dáng xưa??????
Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013
Cho thuê phòng giá rẻ, máy lạnh
Cần cho Nam (độc thân) thuê lại 02 phòng trong căn hộ B1 tầng 8 C/c Hoàng Kim Thế Gia ( 31 Trương Phước Phan - Bình Tân; Gần ngã tư bốn xã).
+ Phòng 1( Giá: 2.000.000đ/tháng + ở 02 người + Phòng máy lạnh)
+ Phòng 2 ( Giá: 1.500.000đ/ tháng + phòng thường, có thể gắn máy lạnh + ở 01 người)
Điện/ nước theo giá nhà nước - Bảo vệ/ thang máy 24/24 - giờ tự do.
Vào ở đóng 1 tháng tiền nhà + 02 tháng tiền cọc (để trả cọc lại cho người thuê trước)
Liên hệ: Anh Tuấn 0932 161 950 - Anh Phước 0946 963 963
+ Phòng 1( Giá: 2.000.000đ/tháng + ở 02 người + Phòng máy lạnh)
+ Phòng 2 ( Giá: 1.500.000đ/ tháng + phòng thường, có thể gắn máy lạnh + ở 01 người)
Điện/ nước theo giá nhà nước - Bảo vệ/ thang máy 24/24 - giờ tự do.
Vào ở đóng 1 tháng tiền nhà + 02 tháng tiền cọc (để trả cọc lại cho người thuê trước)
Liên hệ: Anh Tuấn 0932 161 950 - Anh Phước 0946 963 963
( hãy liên hệ vào số trên đừng cmt hay inbox nhé, chia sẻ thì cảm ơn)
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
Thơ tặng mẹ chồng tương lai
Con biết,
Mình chẳng phải là giọt máu mẹ sinh ra
Chỉ là một người lạ xa
….trước khi về làm dâu của mẹ…
Con biết,
Cuộc sống gia đình có lúc thấp, lúc cao
Lúc buồn vui, lặng lẽ….
Lúc mẹ hiểu con, con thì không hiểu mẹ
Lúc làm nhau đau bởi những điều tưởng chừng như rất nhẹ
Lúc con trẻ vô tình để mẹ phải tràn mi
Mẹ ơi,
Có những thứ trên đời này đến rồi lại đi
Nhưng con vẫn mong tình mẹ – tình con sẽ muôn đời ở lại
Để con không chỉ là con dâu mà còn là con gái
Yêu mẹ chồng mình như chính mẹ của con.
Cuộc sống con người không phải lúc nào cũng thắm đỏ những vết son
Vâng con biết!
Và có thể còn rất nhiều điều con chưa kịp hiểu hết
Trước khi về làm dâu mẹ, mẹ ơi..
Con xin mẹ đừng trách mắng…
Hãy dạy con bằng câu nói ân tình.
Vì tình yêu dành cho người đàn ông mà mẹ và con đều yêu thương nhất
Vì ước mơ về một mái nhà có tiếng cười mẹ, tiếng cười con có thật
Thì mẹ ơi, xin hãy thương con như là con gái mẹ
Dẫu suốt cuộc đời này
con chẳng thể nào
là giọt máu
mẹ sinh ra…
Mình chẳng phải là giọt máu mẹ sinh ra
Chỉ là một người lạ xa
….trước khi về làm dâu của mẹ…
Con biết,
Cuộc sống gia đình có lúc thấp, lúc cao
Lúc buồn vui, lặng lẽ….
Lúc mẹ hiểu con, con thì không hiểu mẹ
Lúc làm nhau đau bởi những điều tưởng chừng như rất nhẹ
Lúc con trẻ vô tình để mẹ phải tràn mi
Mẹ ơi,
Có những thứ trên đời này đến rồi lại đi
Nhưng con vẫn mong tình mẹ – tình con sẽ muôn đời ở lại
Để con không chỉ là con dâu mà còn là con gái
Yêu mẹ chồng mình như chính mẹ của con.
Cuộc sống con người không phải lúc nào cũng thắm đỏ những vết son
Vâng con biết!
Và có thể còn rất nhiều điều con chưa kịp hiểu hết
Trước khi về làm dâu mẹ, mẹ ơi..
Con xin mẹ đừng trách mắng…
Hãy dạy con bằng câu nói ân tình.
Vì tình yêu dành cho người đàn ông mà mẹ và con đều yêu thương nhất
Vì ước mơ về một mái nhà có tiếng cười mẹ, tiếng cười con có thật
Thì mẹ ơi, xin hãy thương con như là con gái mẹ
Dẫu suốt cuộc đời này
con chẳng thể nào
là giọt máu
mẹ sinh ra…
Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013
Câu chuyện tình yêu của ốc sên
Câu chuyện thứ nhất:
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà không hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó không thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho 1 tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ 2 chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.
Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (Như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ 2.
Câu chuyện thứ 2:
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà không hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó không thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!
Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...
Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh 1 hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó đã già lắm lắm...
Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy 1 con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác 1 con ốc sên đã chết từ rất lâu rồi...
Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại, hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ 2 thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ 2, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!
Câu chuyện thứ 3:
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Con ốc sên thứ nhất bỏ đi nhưng cũng biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nhưng nó dừng lại không phải để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu 1 con ốc sên khác, chỉ đơn giản là ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi!
Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!
Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...
Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên 1 hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ 2 bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn 2h để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên.
Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc!
Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa, đôi khi phải đau khổ mới biết mình hạnh phúc, đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào, và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.
Như đã nói ở câu chuyện thứ 2: " sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc k có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!". Chỉ là "thường" thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ 2 ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?
Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy?
Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ 4: Có 2 con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện 1 con ốc sên thứ 3 nào cả! Sẽ k có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC...
Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai! Vậy thôi.
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà không hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó không thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho 1 tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ 2 chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.
Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mọi người đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (Như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ 2.
Câu chuyện thứ 2:
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà không hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó không thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!
Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...
Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh 1 hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó đã già lắm lắm...
Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy 1 con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác 1 con ốc sên đã chết từ rất lâu rồi...
Thế đấy! Hạnh phúc không chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại, hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ 2 thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ 2, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!
Câu chuyện thứ 3:
Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.
Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.
Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.
Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.
Con ốc sên thứ nhất bỏ đi nhưng cũng biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nhưng nó dừng lại không phải để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu 1 con ốc sên khác, chỉ đơn giản là ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi!
Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!
Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...
Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên 1 hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ 2 bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn 2h để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên.
Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc!
Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa, đôi khi phải đau khổ mới biết mình hạnh phúc, đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào, và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.
Như đã nói ở câu chuyện thứ 2: " sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc k có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!". Chỉ là "thường" thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ 2 ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa không?
Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy?
Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ 4: Có 2 con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện 1 con ốc sên thứ 3 nào cả! Sẽ k có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC...
Có lẽ trong tình yêu, không có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai! Vậy thôi.
Anh là mùa thu của em
Anh vẫn mãi là Mùa Thu của em
Thu yêu dấu nồng nàn thơm kỷ niệm
Thu nghiêng nắng lung linh vàng hoa cúc
Gió Thu mơn man hôn suối tóc mềm
Anh vẫn mãi là Mùa Thu riêng em
Thu quyến rũ ướp môi cong nũng nịu
Thu dịu ngọt ươm đóa cười rạng rỡ
Vòng tay Thu dỗ em mộng êm đềm
Anh vẫn mãi là mùa Thu của em
Thu ái ân ngất ngây mùa trăng mật
Thu lãng mạn cuồng mê si đắm đuối
Tình thu đưa ta lạc cõi thiên đường
Anh vẫn mãi là mùa Thu nhớ thương
Thu diễm tuyệt vẽ say trời hạnh phúc
Thu yêu đương trăm năm tình hò hẹn
Ru đời nhau thiên thu ấm duyên nồng
Cánh chim mải bay quên về tổ ấm
Em không buồn không giận đâu anh
Bởi tình yêu đã trở thành tia nắng
Sưởi cho em bớt lạnh lúc Đông về
Nếu Một Ngày......
Nếu một ngày ,em già nua xấu xí
Người có còn, yêu mến gọi tên em
Có còn không? những tối dưới trăng tròn
Hai đứa ngắm sao trời thầm nguyện ước.
Nếu một ngày,đôi chân không thể bước
Người có làm,chiếc nạn dắt em đi?
Có nhìn em, với ánh mắt nhu mì
Hay chê trách,già rồi nhanh yếu thế?
Nếu một ngày ,giấc ngủ chẳng say,mê
Em trằn trọc,suy tư trong thao thức
Người có buông bao nhiêu lời tức bực
Hay dịu dàng,dỗ nhẹ ,ngủ đi em.
Nếu một ngày,mọi thứ đến với em
Người có thể quay lưng đi đi nhé!
Em rất sợ, để cho người thấy được
Nét tàn phai,bởi tháng rộng năm dài.
Nhắm mắt lại, em sẽ biến mất trong 3 giây
NHẮM MẮT LẠI EM SẼ BIẾN MẤT TRONG 3 GIÂY
Đường phố ban đêm ồn ào nhộn nhịp. Gió mùa đông vẫn thổi. Người qua đường vẫn cứ đi.
Giữa dòng người tấp nập, 1 cô gái lẻ loi bước đi vô thức.
Nhục nhã.
Thất vọng.
Đau lòng.
1 giọt nước mắt rơi. Cô đưa tay lau giọt nước mắt ấy đi, giọt khác lại rơi ra.
Cứ thế, cô càng lau, nước mắt càng rơi nhiều. Cuối cùng cô ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc.
Người qua đường nhìn cô với ánh mắt hiếu kì. Có người chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lại tiếp tục đi. Có người thì lại gần hỏi han. Nhưng cô mặc kệ. Cô vẫn tiếp tục khóc.
Đúng! Tại sao cô lại không được khóc. Bất cứ người nào trong hoàn cảnh này cũng phải khóc. Ai có thể chịu đựng được khi mang tiếng là ngoại tình, rồi bị chồng ruồng rẫy trong khi mình trong sạch như thế chứ?
Cô khóc ngày càng to. Tiếng khóc như trách oán ông trời bất công. Trách người đàn ông đa nghi, ghen tuông mù quáng ấy.
Tại sao anh không nghe cô giải thích dù chỉ 1 lần?
Tại sao anh luôn áp đặt mọi suy nghĩ của anh lên cô? 2 năm trời ở chung với nhau, dường như anh chưa từng tin tưởng cô.
Cô đã cố gắng vun đắp tình cảm vợ chồng, vun đắp cho hạnh phúc gia đình mong manh ấy. Nhưng cuối cùng anh lại là người gạt đi tất cả. Anh không tin cô.
Cô gạt đi những giọt nước mắt đang tràn trên má, tự hồi tưởng về 1 ngày của 2 năm về trước. Vị mục sư già có khuôn mặt phúc hậu đã hỏi anh có đồng ý lấy cô làm vợ, nguyện suốt đời yêu thương, tin tưởng cô cho dù khỏe mạnh, ốm đau đến cuối đời không.
Lúc ấy anh mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nói "Con đồng ý!".
Tin tưởng? Lòng tin của anh, ngay từ khi bắt đầu đã không có. Trái tim cô bỗng thắt lại. Nhưng cô không khóc. Vì nước mắt đã cạn rồi. Còn gì đau đớn hơn khi bị chồng chỉ thẳng tay vào mặt quát "Con đàn bà lẳng lơ"? Còn gì bất hạnh hơn khi bị chồng xua đuổi, bị người đàn ông mà mình đã trao trọn cuộc đời nhìn với ánh mắt khinh bỉ? Cô lấy điện thoại, cố giữ giọng bình thường gọi cho anh. Điện thoại tút tút vài hồi, rồi cũng có người nhấc máy.
- Alô?
Giọng của 1 người phụ nữ. Nghe giọng thì có vẻ cô ta còn trẻ.
- Chị tìm ai? - Cô ta lại hỏi.
- Chồng tôi đâu? - Cô cố gắng nén sự xúc động, vờ lạnh lùng hỏi.
- Anh! Dậy đi! Vợ anh gọi này!
Đầu dây bên kia, cô ta đang gọi anh dậy. Cô cười cay đắng. Anh ta hắt hủi cô, ruồng bỏ cô, nói cô lăng nhăng ngoại tình. Vậy anh ta bây giờ thì sao?
- Gì thế? - Giọng anh ngái ngủ.
- Anh đang ở đâu? - Cô hỏi.
- Cô biết để làm gì?
- Em muốn gặp anh. Chúng ta nói chuyện.
- Không có chuyện gì để nói cả. Anh định cúp máy, cô vội níu lại.
- 1 lần thôi. Chúng ta gặp nhau đi. Em xin anh đấy. - Cô nghẹn ngào. Cô vẫn rất yêu người đàn ông này. Yêu rất nhiều.
- Hừ. Cô điên rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Em biết. Nhưng em muốn nói chuyện với anh. Ngay bây giờ.
- Bây giờ tôi không rảnh. - Anh lạnh lùng.
- Anh đang ở đâu. Em sẽ đến. -Cô cầu khẩn.
Anh khẽ nhếch mép cười, đọc địa chỉ khách sạn cho cô. Cô vội vàng bắt taxi đến. Cô nhấp nhổm trên taxi không yên, cuối cùng cũng đến nơi. Xe chưa dừng, cô đã thấy anh trước cửa khách sạn - cùng 1 cô gái khác. Có lẽ là cô gái vừa nghe điện thoại khi nãy. Cô ta khoác tay anh thân mật, họ cười nói gì đó với nhau. Tim cô bỗng thắt lại. Cô đưa tay ôm lấy ngực, tự trấn tĩnh mình rồi mở cửa xuống khỏi xe. Gió thổi khẽ tung vạt áo cô. Cô băng qua đường, chạy đến chỗ anh và người đàn bà kia đang đứng. Khuôn mặt anh không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn cô.
- Có việc gì?
- Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi. - Cô thở hổn hển nói.
- Nói ở đây. - Anh ra lệnh.
Cô liếc nhìn cô gái bên cạnh rồi lại nhìn anh.
- Phiền cô ra chỗ khác. Vợ chồng chúng tôi cần nói chuyện.
Người đàn bà kia định đi, nhưng anh kéo cô ta lại.
- Không việc gì phải ra chỗ khác, cô cứ nói đi.
Cô nén giận nhìn anh, phải vờ như không thấy người đàn bà trơ trẽn đang ôm chặt lấy người đàn ông của cô kia.
- Chuyện hôm đó...
- Cô đến đây để nói lại cái chuyện tốt đẹp ấy hả? - Anh ngắt lời.
- Anh nghe em nói đã...
- Tôi không cần phải nghe những lời ngụy biện của cô.
Anh xoay người định bỏ đi. Cô níu tay anh lại. Anh bực mình, hất mạnh tay, cô ngã nhào ra đất. Cô cứ tưởng mình đã cạn nước mắt rồi, nhưng đến lúc này nước mắt lại trào ra. Cô đứng dậy, chạy đến chặn đầu anh.
- Cô làm cái gì thế? - Anh nổi giận.
- Em đã bảo là có chuyện cần nói mà. - Cô nức nở.
- Tôi không muốn nghe. - Anh quát. - Biến đi! Cô không thấy mình dơ bẩn hả. Cô muốn nói gì? Muốn giải thích? Cô giải thích đi! Giải thích cho tôi sao thằng đấy lại bế cô lên xe đi? Giải thích sao đêm ấy cô ngủ ở nhà thằng chết tiệt ấy đi? Cô nói tôi nghe xem nào!
Anh nạt nộ cô, nhìn cô với ánh mắt căm hận. Anh tiến dần về phía cô, còn cô cứ thế lùi dần.
- Cô giải thích đi! Giải thích cho tôi 1 lí do chính đáng xem!
- Anh có để em giải thích không? - Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. - Anh đã bao giờ nghe em giải thích chưa? Anh nói em lăng nhăng, nói em trơ trẽn, bỏ chồng để gian díu với thằng đàn ông khác. Vậy anh thì sao? Anh đang làm gì? Cô ta là gì của anh?
Cô phẫn nộ, chỉ tay về phía cô gái kia. Cô ta ngơ ngác, bất giác lùi lại.
- Im mồm! - Anh quát to.
- Anh bảo em nói mà. Anh bảo em giải thích cho anh nghe cơ mà. Em là vợ anh, em có quyền tra hỏi anh giống như anh tra hỏi em. Giờ anh nói đi, anh vừa làm gì với cô ta? Anh nói đi!
Bốp!
1 cái tát giáng trời. Cô lảo đảo ngã xuống đất. Anh nhìn cô, lồng ngực phập phồng.
- Đê tiện!
Cô lấy tay xoa nhẹ vết bỏng rát trên mặt, ngước mắt nhìn anh.
- Đúng! Em đê tiện. Nhưng ít ra em biết lắng nghe người khác. Còn anh, anh đã bao giờ lắng nghe em chưa? Anh đã bao giờ tin tưởng em chưa? Anh áp đặt, anh bá đạo, quản lí cuộc sống của em. Em đã than phiền với anh chưa? Cô từ từ đứng dậy, vén lại mái tóc rối bù, tiếp tục nói trong nước mắt.
- Anh không cần biết thực hư đúng hay sai, anh chỉ cần biết rằng anh nhìn thấy như vậy thì có nghĩa sự việc đúng như anh nghĩ. Anh có hiểu cảm giác của em không? Anh có cho em chứng minh mình trong sạch không? Anh nói vì anh yêu em nên mới thế. Yêu? Cái thứ anh cho em gọi là tình yêu sao? Anh nhìn cô, ánh mắt cũng dịu bớt đi vài phần. Anh quay người bỏ đi. Cô chạy theo anh.
- Tránh ra. - Anh gằn giọng.
- Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện. - Cô kiên định
đáp.
- Tôi nhắc lại lần nữa. Tránh ra!
Cô vẫn ngang bướng, trừng mắt nhìn anh. 2 người đứng im nhìn nhau, cuối cùng, cô là người lên tiếng.
- Anh...có yêu em không?
Ánh mắt anh lộ rõ sự ngạc nhiên, nhưng sự kiêu ngạo của 1 thằng đàn ông lại không cho anh trả lời "Có". Anh nhếch môi, nhìn cô.
- Yêu? Tôi từng yêu cô. Nhưng bây giờ thứ duy nhất còn lại đối với cô là hận. Tôi hận cô.
- Vậy, anh muốn em làm thế nào?
- Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh. Đôi mắt khiến anh nhớ lại quãng thời gian họ hạnh phúc bên nhau.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cô mỉm cười, kiễng chân lên hôn anh. Anh ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng, cô lấy tay che mắt anh, thì thầm vào tai anh.
- Nhắm mắt lại, em sẽ biến mất trong 3s.
Anh nhắm mắt. Nhưng trong đầu lại quanh quẩn nụ cười khi nãy của cô. Nụ cười như dự báo trước có điều gì đó không lành.
1s.
2s.
3s.
Két!!!
Rầm!!!
Anh giật mình mở mắt. Cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt anh. Trái tim anh như vỡ tan thành từng mảnh, lồng ngực tự nhiên thắt lại, 1 cơn đau vô hình ập đến. Cô - người đàn bà mà anh vừa tàn nhẫn ruồng bỏ - đang nằm giữa vũng máu đỏ tươi trên lòng đường. Máu hòa quyện vào chiếc áo khoác đỏ mà cô đang mặc, trông càng chói mắt. Anh lao ra ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, liên tục gọi tên cô. Người tài xế mở cửa xe, chạy vụt đi. Anh mặc kệ, ôm chặt lấy cô, gào người giúp đỡ. Nhưng đường phố im lặng, tiếng gào của anh nghe càng mông lung, xa vời. Nước mắt trào ra, máu cô thấm vào bộ quần áo anh đang mặc, gương mặt cô nhợt nhạt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Anh gào khóc, sự hối hận tràn ngập tâm trí anh. Người đàn bà ích kỉ này, sao lại có thể làm việc này chứ? Tại sao lại khờ đến thế? Tại sao lại làm việc ngu ngốc đến thế? Anh ôm chặt lấy cô, liên tục lặp lại câu "Anh xin lỗi!" Lúc này, một vài người bắt đầu chạy ra, có người gọi cấp cứu, có
người lại gần xem tình hình thế nào. Anh vẫn một mực khư khư ôm chặt cô, đầu cô tựa vào vai anh, thân hình cô nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của anh. Cô từ từ mở mắt, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, duy nhất chỉ có hình ảnh của anh là rõ. Cô khẽ thì thầm vào tai anh trước khi mí mắt hoàn toàn sụp xuống.
- Em yêu anh.
3 ngày sau. Tại nghĩa trang. Cô đứng bên cạnh những người thân của mình. Họ đang khócthương xót cho con người tội nghiệp đang nằm trong quan tài ấy. Người đàn ông mặc đồ đen, gương mặt tiều tụy, đôi mắt hốc hác sưng đỏ. Anh đang ôm tấm di ảnh của cô, 1 vài giọt nước mắt lăn trên má anh. Cô lại gần anh, tựa đầu vào vai anh, như cảm nhận chút hơi ấm còn lại từ anh. Tiếng khóc ngày càng to, mẹ cô, ba cô, bạn bè cô, và anh. Mọi người nhìn chiếc quan tài dần dần được đưa xuống huyệt. Cô cũng lại gần, ngó xuống. Cô đang nằm trong quan tài. Cô mặc bộ váy trắng, 2 tay đặt trên bụng, ở ngón áp út có 1 chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời trông chói mắt. Gương mặt cô hồng hào tựa như đang cười. Cô bỗng cười với chính mình. Ít ra khi cô ra đi, cô vẫn còn xinh đẹp trong mắt mọi người. Một người đàn ông mặc áo choàng đen che kín mặt đến đứng bên cạnh cô. Cô giật mình quay sang.
- Ông là ai?
- Ta là Thần Chết. - Người đàn ông nhìn thi thể cô ở dưới huyệt, thản nhiên nói.
- Thần chết? Vậy tôi sẽ xuống địa ngục?
- Đúng thế.
- Vì sao?
- Vì cô từ bỏ mạng sống của mình.
Cô cười, nhìn lại những người thân yêu của mình lần cuối. Thần Chết ngạc nhiên nhìn cô.
- Tại sao cô cười?
- Vì ông nói thiếu 1 điều.
- Điều gì?
- Tôi phải xuống Địa Ngục vì tôi đã từ bỏ người thân yêu của mình.
Thần Chết lắc đầu rồi quay người đi. Cô đi theo ông ta. Bất chợt cô dừng chân, quay lại nhìn người đàn ông tiều tụy đang ôm bức ảnh của mình, nhìn bố mẹ, bạn bè mình.
- Sao vậy? - Thần Chết lại gần hỏi.
- Tôi thấy tiếc. - Cô xúc động trả lời.
- Muộn rồi. - Thần Chết thản nhiên đáp rồi lại quay người bước đi. - Đi thôi.
- Đúng! Muộn rồi!
Cô cụp mắt, quay bước đi theo Thần Chết.
Anh bỗng giật mình, quay đầu nhìn về phía sau. Có 1 cái gì đórất gần gũi, rất thân thuộc. Một giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi. Anh siết chặt lấy tấm di ảnh trong tay. Cô gái trong bức ảnh đó đang cười. Nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc, nụ cười như lúc cô bảo anh rằng "Nhắm mắt lại, em sẽ biến mất trong vòng 3s".
Câu nói của cô vẫn văng vẳng bên đầu anh. Câu nói cuối cùng của cô"Em yêu anh" vẫn in sâu trong tâm trí anh. Anh nhìn về phía huyệt, nơi người vợ yêu dấu, người con gái anh yêu đang dần bị đấp vùi lấp đi. Rồi cô sẽ rơi vào quên lãng, sẽ như những ngôi mộ đơn độc ở đây sao? Trong đôi mắt đỏ hoe của anh hiện lên sự hối hận, thống khổ, đau đớn, giày vò. Anh ngã quỵ xuống khóc nức nở. Mọi người lại gần an ủi, nước mắt lại rơi ra nhiều hơn. 1 cơn gió khẽ thổi nhè nhè qua vờn lên mái tóc anh, mang theo 1 chút mùi hương quen thuộc. Anh ngước mắt nhìn vào khoảng không vô tận. Có phải là em không? 1 tuần sau, trên báo đăng tin. "Phát hiện xác chết của 1 người đàn ông tự sát bên khu mộ mới xây"
Là anh. Anh tự sát. Anh từ bỏ cuộc sống hiện tại để đến với cô. Khi còn sống, anh không cho cô sự tin tưởng. Bây giờ, anh không thể để cô 1 mình nữa. Cho dù có thể hay không, anh vẫn muốn tìm cô, quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ nơi cô. Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Anh yêu em! Vợ yêu của anh!
P.S: 1 con người rời xa trần thế vì sự hiểu lầm, ghen tuông mù quáng của 1 người chồng. Tình yêu - đôi khi không mang lại cho người ta hạnh phúc. Hãy biết trân trọng người đang ở bên cạnh mình, biết đâu 1 ngày nào đó, vì bạn mà người ấy quyết định rời xa cuộc sống này mãi mãi. Có thể mọi người thấy cô gái này ngu ngốc, căm hận chàng trai đa nghi này. Nhưng đây là sự thật, sự thật của tình yêu. Vì yêu mà mù quáng. Là 1 tình yêu buồn, nhưng đẹp vì ít nhất 2 người họ thật lòng yêu nhau. Hạnh phúc mong manh, giống như giọt nước trên lá, chỉ cần gió khẽ thổi, nó sẽ rơi khỏi chiếc lá bất cứ lúc nào."
"Hãy học cách tha thứ để được tha thứ. Học cách tin tưởng nhận được sự tin tưởng. Học cách mỉm cười để nhận được nụ cười. Học cách cho đi để được nhận lấy.
Đơn giản là hãy sống vì mình và vì những người xung quanh mình...
Đường phố ban đêm ồn ào nhộn nhịp. Gió mùa đông vẫn thổi. Người qua đường vẫn cứ đi.
Giữa dòng người tấp nập, 1 cô gái lẻ loi bước đi vô thức.
Nhục nhã.
Thất vọng.
Đau lòng.
1 giọt nước mắt rơi. Cô đưa tay lau giọt nước mắt ấy đi, giọt khác lại rơi ra.
Cứ thế, cô càng lau, nước mắt càng rơi nhiều. Cuối cùng cô ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc.
Người qua đường nhìn cô với ánh mắt hiếu kì. Có người chỉ chỉ trỏ trỏ rồi lại tiếp tục đi. Có người thì lại gần hỏi han. Nhưng cô mặc kệ. Cô vẫn tiếp tục khóc.
Đúng! Tại sao cô lại không được khóc. Bất cứ người nào trong hoàn cảnh này cũng phải khóc. Ai có thể chịu đựng được khi mang tiếng là ngoại tình, rồi bị chồng ruồng rẫy trong khi mình trong sạch như thế chứ?
Cô khóc ngày càng to. Tiếng khóc như trách oán ông trời bất công. Trách người đàn ông đa nghi, ghen tuông mù quáng ấy.
Tại sao anh không nghe cô giải thích dù chỉ 1 lần?
Tại sao anh luôn áp đặt mọi suy nghĩ của anh lên cô? 2 năm trời ở chung với nhau, dường như anh chưa từng tin tưởng cô.
Cô đã cố gắng vun đắp tình cảm vợ chồng, vun đắp cho hạnh phúc gia đình mong manh ấy. Nhưng cuối cùng anh lại là người gạt đi tất cả. Anh không tin cô.
Cô gạt đi những giọt nước mắt đang tràn trên má, tự hồi tưởng về 1 ngày của 2 năm về trước. Vị mục sư già có khuôn mặt phúc hậu đã hỏi anh có đồng ý lấy cô làm vợ, nguyện suốt đời yêu thương, tin tưởng cô cho dù khỏe mạnh, ốm đau đến cuối đời không.
Lúc ấy anh mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nói "Con đồng ý!".
Tin tưởng? Lòng tin của anh, ngay từ khi bắt đầu đã không có. Trái tim cô bỗng thắt lại. Nhưng cô không khóc. Vì nước mắt đã cạn rồi. Còn gì đau đớn hơn khi bị chồng chỉ thẳng tay vào mặt quát "Con đàn bà lẳng lơ"? Còn gì bất hạnh hơn khi bị chồng xua đuổi, bị người đàn ông mà mình đã trao trọn cuộc đời nhìn với ánh mắt khinh bỉ? Cô lấy điện thoại, cố giữ giọng bình thường gọi cho anh. Điện thoại tút tút vài hồi, rồi cũng có người nhấc máy.
- Alô?
Giọng của 1 người phụ nữ. Nghe giọng thì có vẻ cô ta còn trẻ.
- Chị tìm ai? - Cô ta lại hỏi.
- Chồng tôi đâu? - Cô cố gắng nén sự xúc động, vờ lạnh lùng hỏi.
- Anh! Dậy đi! Vợ anh gọi này!
Đầu dây bên kia, cô ta đang gọi anh dậy. Cô cười cay đắng. Anh ta hắt hủi cô, ruồng bỏ cô, nói cô lăng nhăng ngoại tình. Vậy anh ta bây giờ thì sao?
- Gì thế? - Giọng anh ngái ngủ.
- Anh đang ở đâu? - Cô hỏi.
- Cô biết để làm gì?
- Em muốn gặp anh. Chúng ta nói chuyện.
- Không có chuyện gì để nói cả. Anh định cúp máy, cô vội níu lại.
- 1 lần thôi. Chúng ta gặp nhau đi. Em xin anh đấy. - Cô nghẹn ngào. Cô vẫn rất yêu người đàn ông này. Yêu rất nhiều.
- Hừ. Cô điên rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Em biết. Nhưng em muốn nói chuyện với anh. Ngay bây giờ.
- Bây giờ tôi không rảnh. - Anh lạnh lùng.
- Anh đang ở đâu. Em sẽ đến. -Cô cầu khẩn.
Anh khẽ nhếch mép cười, đọc địa chỉ khách sạn cho cô. Cô vội vàng bắt taxi đến. Cô nhấp nhổm trên taxi không yên, cuối cùng cũng đến nơi. Xe chưa dừng, cô đã thấy anh trước cửa khách sạn - cùng 1 cô gái khác. Có lẽ là cô gái vừa nghe điện thoại khi nãy. Cô ta khoác tay anh thân mật, họ cười nói gì đó với nhau. Tim cô bỗng thắt lại. Cô đưa tay ôm lấy ngực, tự trấn tĩnh mình rồi mở cửa xuống khỏi xe. Gió thổi khẽ tung vạt áo cô. Cô băng qua đường, chạy đến chỗ anh và người đàn bà kia đang đứng. Khuôn mặt anh không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn cô.
- Có việc gì?
- Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi. - Cô thở hổn hển nói.
- Nói ở đây. - Anh ra lệnh.
Cô liếc nhìn cô gái bên cạnh rồi lại nhìn anh.
- Phiền cô ra chỗ khác. Vợ chồng chúng tôi cần nói chuyện.
Người đàn bà kia định đi, nhưng anh kéo cô ta lại.
- Không việc gì phải ra chỗ khác, cô cứ nói đi.
Cô nén giận nhìn anh, phải vờ như không thấy người đàn bà trơ trẽn đang ôm chặt lấy người đàn ông của cô kia.
- Chuyện hôm đó...
- Cô đến đây để nói lại cái chuyện tốt đẹp ấy hả? - Anh ngắt lời.
- Anh nghe em nói đã...
- Tôi không cần phải nghe những lời ngụy biện của cô.
Anh xoay người định bỏ đi. Cô níu tay anh lại. Anh bực mình, hất mạnh tay, cô ngã nhào ra đất. Cô cứ tưởng mình đã cạn nước mắt rồi, nhưng đến lúc này nước mắt lại trào ra. Cô đứng dậy, chạy đến chặn đầu anh.
- Cô làm cái gì thế? - Anh nổi giận.
- Em đã bảo là có chuyện cần nói mà. - Cô nức nở.
- Tôi không muốn nghe. - Anh quát. - Biến đi! Cô không thấy mình dơ bẩn hả. Cô muốn nói gì? Muốn giải thích? Cô giải thích đi! Giải thích cho tôi sao thằng đấy lại bế cô lên xe đi? Giải thích sao đêm ấy cô ngủ ở nhà thằng chết tiệt ấy đi? Cô nói tôi nghe xem nào!
Anh nạt nộ cô, nhìn cô với ánh mắt căm hận. Anh tiến dần về phía cô, còn cô cứ thế lùi dần.
- Cô giải thích đi! Giải thích cho tôi 1 lí do chính đáng xem!
- Anh có để em giải thích không? - Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh. - Anh đã bao giờ nghe em giải thích chưa? Anh nói em lăng nhăng, nói em trơ trẽn, bỏ chồng để gian díu với thằng đàn ông khác. Vậy anh thì sao? Anh đang làm gì? Cô ta là gì của anh?
Cô phẫn nộ, chỉ tay về phía cô gái kia. Cô ta ngơ ngác, bất giác lùi lại.
- Im mồm! - Anh quát to.
- Anh bảo em nói mà. Anh bảo em giải thích cho anh nghe cơ mà. Em là vợ anh, em có quyền tra hỏi anh giống như anh tra hỏi em. Giờ anh nói đi, anh vừa làm gì với cô ta? Anh nói đi!
Bốp!
1 cái tát giáng trời. Cô lảo đảo ngã xuống đất. Anh nhìn cô, lồng ngực phập phồng.
- Đê tiện!
Cô lấy tay xoa nhẹ vết bỏng rát trên mặt, ngước mắt nhìn anh.
- Đúng! Em đê tiện. Nhưng ít ra em biết lắng nghe người khác. Còn anh, anh đã bao giờ lắng nghe em chưa? Anh đã bao giờ tin tưởng em chưa? Anh áp đặt, anh bá đạo, quản lí cuộc sống của em. Em đã than phiền với anh chưa? Cô từ từ đứng dậy, vén lại mái tóc rối bù, tiếp tục nói trong nước mắt.
- Anh không cần biết thực hư đúng hay sai, anh chỉ cần biết rằng anh nhìn thấy như vậy thì có nghĩa sự việc đúng như anh nghĩ. Anh có hiểu cảm giác của em không? Anh có cho em chứng minh mình trong sạch không? Anh nói vì anh yêu em nên mới thế. Yêu? Cái thứ anh cho em gọi là tình yêu sao? Anh nhìn cô, ánh mắt cũng dịu bớt đi vài phần. Anh quay người bỏ đi. Cô chạy theo anh.
- Tránh ra. - Anh gằn giọng.
- Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng mọi chuyện. - Cô kiên định
đáp.
- Tôi nhắc lại lần nữa. Tránh ra!
Cô vẫn ngang bướng, trừng mắt nhìn anh. 2 người đứng im nhìn nhau, cuối cùng, cô là người lên tiếng.
- Anh...có yêu em không?
Ánh mắt anh lộ rõ sự ngạc nhiên, nhưng sự kiêu ngạo của 1 thằng đàn ông lại không cho anh trả lời "Có". Anh nhếch môi, nhìn cô.
- Yêu? Tôi từng yêu cô. Nhưng bây giờ thứ duy nhất còn lại đối với cô là hận. Tôi hận cô.
- Vậy, anh muốn em làm thế nào?
- Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh. Đôi mắt khiến anh nhớ lại quãng thời gian họ hạnh phúc bên nhau.
- Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cô mỉm cười, kiễng chân lên hôn anh. Anh ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng, cô lấy tay che mắt anh, thì thầm vào tai anh.
- Nhắm mắt lại, em sẽ biến mất trong 3s.
Anh nhắm mắt. Nhưng trong đầu lại quanh quẩn nụ cười khi nãy của cô. Nụ cười như dự báo trước có điều gì đó không lành.
1s.
2s.
3s.
Két!!!
Rầm!!!
Anh giật mình mở mắt. Cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt anh. Trái tim anh như vỡ tan thành từng mảnh, lồng ngực tự nhiên thắt lại, 1 cơn đau vô hình ập đến. Cô - người đàn bà mà anh vừa tàn nhẫn ruồng bỏ - đang nằm giữa vũng máu đỏ tươi trên lòng đường. Máu hòa quyện vào chiếc áo khoác đỏ mà cô đang mặc, trông càng chói mắt. Anh lao ra ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, liên tục gọi tên cô. Người tài xế mở cửa xe, chạy vụt đi. Anh mặc kệ, ôm chặt lấy cô, gào người giúp đỡ. Nhưng đường phố im lặng, tiếng gào của anh nghe càng mông lung, xa vời. Nước mắt trào ra, máu cô thấm vào bộ quần áo anh đang mặc, gương mặt cô nhợt nhạt, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Anh gào khóc, sự hối hận tràn ngập tâm trí anh. Người đàn bà ích kỉ này, sao lại có thể làm việc này chứ? Tại sao lại khờ đến thế? Tại sao lại làm việc ngu ngốc đến thế? Anh ôm chặt lấy cô, liên tục lặp lại câu "Anh xin lỗi!" Lúc này, một vài người bắt đầu chạy ra, có người gọi cấp cứu, có
người lại gần xem tình hình thế nào. Anh vẫn một mực khư khư ôm chặt cô, đầu cô tựa vào vai anh, thân hình cô nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của anh. Cô từ từ mở mắt, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, duy nhất chỉ có hình ảnh của anh là rõ. Cô khẽ thì thầm vào tai anh trước khi mí mắt hoàn toàn sụp xuống.
- Em yêu anh.
3 ngày sau. Tại nghĩa trang. Cô đứng bên cạnh những người thân của mình. Họ đang khócthương xót cho con người tội nghiệp đang nằm trong quan tài ấy. Người đàn ông mặc đồ đen, gương mặt tiều tụy, đôi mắt hốc hác sưng đỏ. Anh đang ôm tấm di ảnh của cô, 1 vài giọt nước mắt lăn trên má anh. Cô lại gần anh, tựa đầu vào vai anh, như cảm nhận chút hơi ấm còn lại từ anh. Tiếng khóc ngày càng to, mẹ cô, ba cô, bạn bè cô, và anh. Mọi người nhìn chiếc quan tài dần dần được đưa xuống huyệt. Cô cũng lại gần, ngó xuống. Cô đang nằm trong quan tài. Cô mặc bộ váy trắng, 2 tay đặt trên bụng, ở ngón áp út có 1 chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời trông chói mắt. Gương mặt cô hồng hào tựa như đang cười. Cô bỗng cười với chính mình. Ít ra khi cô ra đi, cô vẫn còn xinh đẹp trong mắt mọi người. Một người đàn ông mặc áo choàng đen che kín mặt đến đứng bên cạnh cô. Cô giật mình quay sang.
- Ông là ai?
- Ta là Thần Chết. - Người đàn ông nhìn thi thể cô ở dưới huyệt, thản nhiên nói.
- Thần chết? Vậy tôi sẽ xuống địa ngục?
- Đúng thế.
- Vì sao?
- Vì cô từ bỏ mạng sống của mình.
Cô cười, nhìn lại những người thân yêu của mình lần cuối. Thần Chết ngạc nhiên nhìn cô.
- Tại sao cô cười?
- Vì ông nói thiếu 1 điều.
- Điều gì?
- Tôi phải xuống Địa Ngục vì tôi đã từ bỏ người thân yêu của mình.
Thần Chết lắc đầu rồi quay người đi. Cô đi theo ông ta. Bất chợt cô dừng chân, quay lại nhìn người đàn ông tiều tụy đang ôm bức ảnh của mình, nhìn bố mẹ, bạn bè mình.
- Sao vậy? - Thần Chết lại gần hỏi.
- Tôi thấy tiếc. - Cô xúc động trả lời.
- Muộn rồi. - Thần Chết thản nhiên đáp rồi lại quay người bước đi. - Đi thôi.
- Đúng! Muộn rồi!
Cô cụp mắt, quay bước đi theo Thần Chết.
Anh bỗng giật mình, quay đầu nhìn về phía sau. Có 1 cái gì đórất gần gũi, rất thân thuộc. Một giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi. Anh siết chặt lấy tấm di ảnh trong tay. Cô gái trong bức ảnh đó đang cười. Nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc, nụ cười như lúc cô bảo anh rằng "Nhắm mắt lại, em sẽ biến mất trong vòng 3s".
Câu nói của cô vẫn văng vẳng bên đầu anh. Câu nói cuối cùng của cô"Em yêu anh" vẫn in sâu trong tâm trí anh. Anh nhìn về phía huyệt, nơi người vợ yêu dấu, người con gái anh yêu đang dần bị đấp vùi lấp đi. Rồi cô sẽ rơi vào quên lãng, sẽ như những ngôi mộ đơn độc ở đây sao? Trong đôi mắt đỏ hoe của anh hiện lên sự hối hận, thống khổ, đau đớn, giày vò. Anh ngã quỵ xuống khóc nức nở. Mọi người lại gần an ủi, nước mắt lại rơi ra nhiều hơn. 1 cơn gió khẽ thổi nhè nhè qua vờn lên mái tóc anh, mang theo 1 chút mùi hương quen thuộc. Anh ngước mắt nhìn vào khoảng không vô tận. Có phải là em không? 1 tuần sau, trên báo đăng tin. "Phát hiện xác chết của 1 người đàn ông tự sát bên khu mộ mới xây"
Là anh. Anh tự sát. Anh từ bỏ cuộc sống hiện tại để đến với cô. Khi còn sống, anh không cho cô sự tin tưởng. Bây giờ, anh không thể để cô 1 mình nữa. Cho dù có thể hay không, anh vẫn muốn tìm cô, quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ nơi cô. Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Anh yêu em! Vợ yêu của anh!
P.S: 1 con người rời xa trần thế vì sự hiểu lầm, ghen tuông mù quáng của 1 người chồng. Tình yêu - đôi khi không mang lại cho người ta hạnh phúc. Hãy biết trân trọng người đang ở bên cạnh mình, biết đâu 1 ngày nào đó, vì bạn mà người ấy quyết định rời xa cuộc sống này mãi mãi. Có thể mọi người thấy cô gái này ngu ngốc, căm hận chàng trai đa nghi này. Nhưng đây là sự thật, sự thật của tình yêu. Vì yêu mà mù quáng. Là 1 tình yêu buồn, nhưng đẹp vì ít nhất 2 người họ thật lòng yêu nhau. Hạnh phúc mong manh, giống như giọt nước trên lá, chỉ cần gió khẽ thổi, nó sẽ rơi khỏi chiếc lá bất cứ lúc nào."
"Hãy học cách tha thứ để được tha thứ. Học cách tin tưởng nhận được sự tin tưởng. Học cách mỉm cười để nhận được nụ cười. Học cách cho đi để được nhận lấy.
Đơn giản là hãy sống vì mình và vì những người xung quanh mình...
Anh sẽ trở về...
Anh sẽ trở về...
Một ngày mưa tầm tã … mưa xối xả không ngưng, mưa như tức tối, như muốn cuốn đi hết tất cả những muộn phiền trong ai. Nó vẫn ngồi đó, lặng yên trong cái nhìn vô cảm đến đáng sợ, nó ngẩn ngơ như thả hồn theo gió cuốn trôi, rồi đôi mắt cứ nhạt nhòa nhìn theo những hạt mưa bay bay qua ô cửa sổ giá lạnh…bỗng nước mắt nó tuôn theo mưa …
Ký ức lại quay về trong nỗi đau của nó, cái ngày mà nó từ bỏ tất cả để đi về một nơi mà nó cứ ngỡ rằng sẽ chôn vùi được những nỗi đau giết nó ngày ấy… Nhưng không, đã bao tháng ngày lạnh lùng trôi qua, cái nỗi đau ấy vẫn chưa bao giờ nhòe đi theo thời gian, theo những cơn mưa tầm tã vô hình, và cũng chưa bao giờ phôi pha trong đôi mắt buồn của nó…
Ngày đó …
Nó là một cô bé xinh xắn, hồn nhiên, và ngây ngô lắm… đặc biệt nhất là đôi mắt của nó, một đôi mắt to tròn long lanh, với hàng mi cong cong… ai nhìn cũng phải đắm chìm nhẹ nhàng trong phút giây… Nó sống hòa đồng với mọi người, thân thiện, tốt bụng, và đôi khi nó cũng rất bướng bỉnh, ngốc nghếch …
Nó không thích tuýp người lạnh nhạt, vô cảm, luôn sống khép kín, đặc biệt là Quang – cậu bạn học cùng lớp với nó, nhưng lớn hơn nó những 4 tuổi. Quang là một người có ngoại hình điển trai, luôn mang một gương mặt hết sức lạnh và trầm tính, nhưng nào có ai biết được… đằng sau cái lạnh nhạt, vô cảm đó, là một sự cô đơn vượt quá giới hạn, là một sự thiếu thốn tình cảm thương yêu trầm trọng,… Nhưng không vì thế mà tâm hồn Quang lại khô khan - ngược lại … anh ta là một người đa sầu, đa cảm…chỉ là Quang không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi…
Quang thích nó… nhưng tình cảm của Quang chẳng bao giờ được đáp lại, bởi anh chưa bao giờ nói, và nó cũng chưa bao giờ biết điều này – một điều quá xa xôi mà chắc chắn có mơ nó cũng không bao giờ nghĩ tới. Khi chọn thứ tình yêu chỉ xuất phát từ một phía cho mình là thứ tình yêu đau đớn nhất và cũng là ngu ngốc nhất… Quang chôn kín tình cảm ấy trong suốt 2 năm Đại học mà anh ta và nó học chung với nhau, tuy mặt đối mặt, người gần kề nhưng lòng cứ mãi cách xa….
Anh ta thật ngốc, cứ mãi chôn vùi tình cảm của mình ở một nơi sâu kín tận trái tim mà không bao giờ nói… Quang chỉ biết đứng lặng nhìn, dõi theo, và quan tâm nó ở một góc trời nào đó, dường như xa lắm … nơi ấy Quang không thuộc về thế giới của nó, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi mặc cho từng cơn đau đớn, mặc cho nó không màng đến tình cảm của Quang thì Quang vẫn một lòng với tình yêu sâu thẳm, xa xôi này…
Cho đến một ngày ….
Không may nó bị tai nạn giao thông, một chiếc xe tải đi ngược chiều đâm phải nó … chỉ vì người tài xế điều khiển chiếc xe tải ấy ngủ gật… Trời ơi ! chỉ trong chớp mắt … người nó nằm dưới lề đường, nó còn chưa kịp thấy, chưa kịp biết rằng chuyện gì đã xảy ra với nó, nó mất cảm giác… trong khi quanh đầu nó là một vũng máu đen nặng nề… nó nhìn lên bầu trời xanh, rồi đôi mắt nhạt nhòa… từ từ … từ từ nhắm lại… và thế, nó bất tỉnh. Vài phút sau, nó được đưa vào bệnh viện, bạn bè, người thân nó đều hay tin, chỉ mỗi mình Quang, đến tận ngày hôm sau anh ta mới bàng hoàng sửng sốt từ một cú điện thoại như sấm đánh ngang tai… đó là một người bạn thân báo tin cho Quang rằng nó bị tai nạn giao thông, bất tỉnh một ngày trời. Quang chưa kịp định thần lại, anh tức tốc chạy đến bệnh viện, đến cửa… người anh như không còn sức sống, trán anh ướt đẫm mồ hôi… đôi bàn tay run rẫy từ từ nhẹ nhàng đẩy cửa vào…
[…]
Quang không tin vào mắt mình nữa, anh nhìn nó mà khóe mắt nồng cay, đôi bàn tay anh nắm chặt lại, rồi đặt lên bờ môi để kìm đi tiếng nấc nghẹn đắng và nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình, anh ta cảm giác như tim mình đang rỉ máu bởi vết cắt đau đớn của từng mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tim… Anh bước tới gần bên nó, từng bước thật chậm, thật chậm và nặng nề làm sao… Anh nhìn nó thật lâu, bàn tay anh nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nó… rồi gọi tên nó trong tiếng nấc nghẹn ngào, không sao nên lời … trong giây phút đó, anh chỉ ước sao người phải gánh lấy nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần này là anh, chứ không phải là nó – người bạn gái mà anh thương yêu…
Từ sau cái ngày đó, Quang đã vứt bỏ cái cách sống nhạt nhẽo, lạnh lùng bởi cái vỏ bọc ngoài trái ngược với con người bên trong của anh. Anh quyết định mỗi ngày sẽ đến săn sóc cho nó, lo lắng cho nó, đến khi nào nó tỉnh lại… Nhưng sao lâu quá, đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh lại, những hy vọng mong manh của Quang đến tận bây giờ dường như là vụt tắt, anh bắt đầu tuyệt vọng… Anh đã tự trách bản thân mình vì đã sống như thế, vì cứ trốn tránh, chui vùi trong cái vỏ ốc vô hình do chính mình tạo ra… giá như ngày ấy, anh nói với nó những tình cảm mà anh dành cho nó nhiều như thế nào, thì giờ đây… chắc sẽ không đến nỗi thế này đâu ….
[…]
Quang trở nên bất lực và yếu đuối, hôm ấy đã là ngày thứ bảy, bảy ngày nó nằm trên giường bệnh bất động, bất tỉnh sau vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Buổi chiều hôm đó,… Quang ngồi cạnh giường nó, anh nắm lấy bàn tay của nó, rồi bỗng gục đầu xuống, nước mắt giàn giụa rơi ướt đẫm đôi gò má, đây là lần đầu tiên Quang khóc sau cái chết thảm thương của cha mẹ anh, anh đã lo sợ, nỗi lo sợ mất đi một người quan trọng còn lại sau cùng của cuộc đời mình, và cũng vì thế, những nỗi đau cứ dồn nén vào lòng anh, cho đến hôm nay nó dường như đã đầy và không thể nào chất chứa thêm được nữa, điều gì cũng có một giới hạn nhất định cho riếng nó, và anh cũng chỉ mạnh mẽ đến thế ! Anh sẽ suy sụp nếu nó không tỉnh lại nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi, là nước mắt anh cứ tuôn …. Cứ tuôn … như một đứa trẻ vậy, anh ta trở nên yếu đuối trước những gì đập vào mắt mình … Nó vẫn chưa tỉnh lại …
Vài tiếng đồng hồ trôi qua… rồi màn đêm cũng buông xuống, cả ngày Quang đã không ăn uống gì, chì ngồi nhìn nó, chờ đợi … để tìm lại một đôi mắt trìu mến, một nụ cười thân thương của ngày nào… trong cái hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng… Quang lặng đứng nhìn chằm chằm vào nó… Bỗng, ngón tay trỏ của nó cử động. Ôi ! một tín hiệu cực kì đáng mừng… anh vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, sau 20 phút đợi chờ kết quả bệnh tình của nó, anh vừa mừng vừa lo, cái cảm giác lẫn lộn làm anh rối trí, anh ngồi chờ mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên…
Và rồi giây phút mong đợi của anh cũng đến, bác sĩ bước ra và nói rằng nó đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe nó vẫn còn yếu lắm, hãy chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo. Nghe bác sĩ dứt lời, Quang thở phào nhẹ nhỏm, thế là đã qua khỏi rồi, anh ta như vừa thoát chốn ngục tù với toàn những đớn đau, nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Anh dần cảm nhận được niềm vui đã phần nào sống dậy trong lòng …
[…]
Nhờ trải qua những ngày tra tấn tinh thần như vậy, mà bây giờ nó và Quang đã gần nhau hơn, cả hai cùng có khoảng thời gian một năm đầy hạnh phúc. Cứ ngỡ rằng chuyện tình của nó và Quang phải vượt qua bao sóng gió thế là đủ, cứ ngỡ rằng đây sẽ là một tình yêu ngọt ngào với đúng nghĩa trọn vẹn, cứ ngỡ rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc… Nhưng không ! chuyện vẫn chưa kết thúc một cách nhẹ nhàng như thế, ông trời đúng là bất công … sao cứ mãi trớ trêu … cứ mãi đem những điều bất hạnh đến với cả hai…
*
Một ngày đông gió rét, sau giờ tan trường nó vội chạy đến nhà Quang vì hay tin anh ấy bị cảm lạnh. Đi được nửa đoạn đường, bỗng đôi mắt đó nhòa đi, không còn thấy gì nữa, nó cố bước thêm vài bước nữa, nhưng rồi đầu nó như quay cuồng… rồi nó ngất xỉu. Cùng lúc đó, may mắn đã có một người quen ngang qua đường và đưa nó vào bệnh viện. Nó không biết chuyện gì đã xảy, vừa tỉnh dậy, nó đã thấy mình nằm trong bệnh viện, và một ai đó với đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nó, nó nhìn qua, không ai khác - đó chính là Quang. Anh nhìn nó với đôi mắt trìu mến, rồi mỉm cười với nó… Anh ấy lo lắng, chăm sóc chu đáo cho nó, rồi bước ra ngoài để nhận kết quả kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó…
Một lần nữa, nỗi đau lại đến với anh … khi nghe bác sĩ nói rằng vụ tai nạn giao thông về một năm trước, đã để lại di chứng cho nó, ngay bây giờ đây nó cần phải phẫu thuật đôi mắt của mình, không thì sẽ không giữ được tính mạng của nó được lâu, nhưng kết quả đem lại sau cuộc phẫu thuật, sẽ chỉ 50:50 … vậy có nghĩa là, hoặc cuộc phẫu thuật thành công và nó sẽ sống, hoặc là cuộc phẫu thuật không thành công và nó sẽ….
Quang dường như suy sụp, anh trở về phòng bệnh của nó, cố giấu đi nỗi đau đớn và hoang mang trong đôi mắt của mình, anh mỉm cười với nó, lại là cái nụ cười lúc nảy, nhưng dường như, nụ cười ấy có một nét gì khác trước nhiều lắm, nó nhận ra một điều không hay đến với Quang qua đôi mắt không bao giờ giấu được cảm xúc của anh. Nó cố gặng hỏi, nhưng anh ấy không chịu nói, cái tính bướng bỉnh của nó không chịu thua trước sự im lặng của anh. Nó cứ hỏi mãi, hỏi mãi … nhưng anh vẫn nhất quyết không cho nó biết, bởi anh lo lắng, nó sẽ không chịu nổi cú sốc này – nỗi ám ảnh luôn theo nó suốt 1 năm nay, đã lặp lại… rồi sẽ càng làm cho tình trạng sức khỏe nó xấu đi ….
Nhưng dù sao thì… nó cũng cần phải biết để chuẩn bị một tinh thần và tâm thế vững chắc cho cuộc phẫu thuật này… Quang sẽ chọn một thời điểm thích hợp nhất để nói với nó, nhưng đó chưa phải là lúc này… Quang cần một thời gian để suy nghĩ thật kỹ về việc này, anh cần phải tìm ra một người có thể hiến đôi mắt cho nó, trước khi nói cho nó biết… để nó có thể sống được quãng đời còn lại, được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn của cuộc sống, không còn phải âu lo, vướng bận điều gì nữa…
Rồi biểu chiều hôm ấy, Quang đã lấy hết can đảm để đến gần bên nó mà nói hết mọi chuyện, nó phản ứng dữ dội, bởi mọi chuyện đã đến với nó quá đột ngột… nó không tin vào những gì mà Quang nói, và cũng không tin vào những gì mà nó nghe được… Nó lặng đi một hồi lâu, và trả lời Quang, nó không muốn… nó không muốn mất đi đôi mắt của mình, nó chấp sống quãng đời ngắn ngủi còn lại để giữ được đôi mắt này, còn chuyện đánh đổi đôi mắt của nó, thì không bao giờ !… Quang thì không muốn như thế, cả hai đã cãi nhau rất lâu, … suy nghĩ là thế, chứ lòng nó thật không muốn anh phải đau đớn vì nó… Nó lặng im, … nhìn ra khung cửa sổ với những chiếc lá bay bay rồi rơi xuống nhẹ nhàng theo gió…
Nó nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Quang, bỗng nước mắt nó rơi xuống, nó mỉm cười với anh, rồi thay đổi quyết định của mình – Nó đã đồng ý, nó sẽ vì Quang mà tin vào cuộc phẫu thuật định mệnh này. Nhưng ai sẽ là người hiến đôi mắt cho nó đây ? Điều đó mới thực sự quan trọng để quyết định sinh mạng của nó…
Ngày hôm sau, khi nó giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ đầy thấp thỏm, lo lắng. Nó bàng hoàng thét lên, nó không còn thấy gì, trong mắt nó chỉ toàn là một màu đen, không một màu sắc, không một ánh sáng nhỏ nhoi nào tồn tại trong đôi mắt của nó nữa. Quang vội đến ôm chặt nó vào lòng, đôi vòng tay ấm áp của anh cũng phần nào xoa dịu được cú sốc của nó… Nó phải dần quen và tập sống chung với cái thế giới vô sắc, vô hình này cho đến khi nào tìm ra được người có thể cho nó đôi mắt…
Ngày hôm sau, Quang đưa nó đến bệnh viện vì đã tìm được người có thể cho nó đôi mắt, đây là một tin hết sức may mắn dành cho nó, nó vui lắm,… Nhưng đối với Quang, dường như có một điều gì đó khó có thể nhìn được, khó có thể biết, và khó có thể diễn tả được…
Cuối cùng thì cái khoảnh khắc đó cũng đến, cái khoảnh khắc nó đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, giữa ranh giới của niềm vui và sự đau đớn. Trong lúc nó đang hoang mang lo sợ, bỗng Quang nắm chặt lấy bàn tay nó, anh mỉm cười nhẹ nhàng và nói “Cố lên em nhé..!”. Vừa dứt lời, giường của nó nằm từ từ được đẩy vào phòng phẫu thuật, đôi bàn của Quang và nó dần xa nhau, nó cố với nhưng không được vì cánh cửa đã đóng lại… Đèn được bật lên, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ của nó, từ từ nhắm lại, và rồi chìm sâu vào một giấc ngủ dài, không còn cảm giác gì nữa…
Ba tiếng đồng hồ trôi qua nặng nề trong sự chờ đợi, không biết nó sẽ ra sao đây, nhỡ … cuộc phẫu thuật không thành công thì sao ? Không không ! Nhất định sẽ thành công, sẽ thành công mà, nó sẽ sống và hạnh phúc bên người nó yêu của khoảng thời gian còn lại của cuộc đời… Mọi điều tốt lành sẽ đến với nó mà …
Kia, kia rồi … thế là cánh cửa lạnh lùng cũng mở ra, cuộc phẫu thuật kết thúc, nhưng phải chờ xem kết quả thế nào đã, không biết là nó đã nhìn thấy lại được chưa… Từng ngày trôi qua, nó phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi …
Thời gian trôi qua, cuối cùng thì cái ngày nó chờ đợi cũng đến… Nó được tháo băng ra, mà trong lòng cứ thấp thỏm, lo sợ... Niềm tin đặt hết vào sự chờ đợi đã không phụ lòng nó, nó đã nhìn thấy, nó vui sướng không tả nổi, một niềm vui bất tận, khiến nó xúc động rơi nước mắt…
Nhưng sao không thấy Quang nữa… Đúng rồi ! Từ khi sau cơn phẫu thuật của nó, thì Quang lại biệt tâm, biệt tích… Nó nhận được một lá thư mà Quang nhờ một người bạn gửi cho nó. Trong thư Quang viết …
“Ngốc ạ ! Khi em đọc được những dòng chữ này của anh, anh rất vui vì em đã bình phục trở lại, vậy là từ nay em có thể sống một cuộc sống yên vui, hạnh phúc rồi. À, chắc em đang tò mò và lo lắng cho anh lắm có đúng không ? Anh đoán là em đang rất muốn biết anh đang làm gì, ở đâu. Nhưng em yên tâm, anh chỉ đi sang Mĩ một thời gian để thăm ông của anh ở bên ấy sống thế nào thôi, có lẽ sẽ lâu lắm anh mới về. Anh xin lỗi em vì chuyến đi đột ngột này, nhưng em đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Từ nay không có anh bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho em nữa, em phải tự lo cho bản thân mình đó có biết không ! Phải sống cho thật tốt có biết không và được buồn đâu nhé ! Anh hứa với em…một ngày nào đó, anh sẽ trở về… !”
Nó đọc xong lá thư mà nỗi buồn dâng kín lòng … Nó có cảm giác không hay với những dòng chữ mà Quang viết để lại cho nó … Chỉ là về Mĩ thăm ông, sao anh lại viết cứ như là sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa …. – Nỗi hoài nghi đó cứ tồn tại trong tâm trí của nó, nó bồn chồn, lo lắng, nó tìm mọi cách để liên lạc cho Quang nhưng không được ! Nó định thần lại và tự an ủi với lòng mình “Anh ấy chỉ sang Mĩ thăm ông thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”. Mỗi ngày, nó tự an ủi mình như thế, nó luôn tin tưởng Quang và đặt hết niềm tin vào lời hứa rằng “anh sẽ trở về…”…
[…]
Thấm thoắt một năm trôi qua, đã có biết bao đổi thay xung quanh cuộc sống của nó, tất cả đều thay đổi…Thời gian thay đổi. Cảnh vật thay đổi. Con người thay đổi. Và phải chăng Quang cũng đã thay đổi ?! Chỉ còn mình nó, chỉ có nó là không thay đổi, nó vẫn đợi chờ Quang trong niềm tin xuất phát từ lý trí, và từ một tình yêu mãnh liệt… Nhưng sao anh ấy vẫn chưa trở về, đã một năm trời anh và nó mất liên lạc với nhau. Không biết bên đó anh sống ra sao, hay anh đã quên nó, mà đi với một cô gái khác, xinh đẹp hơn nó ? tài giỏi hơn nó ? – Rất có thể là như thế …. Biết đâu Quang đã thay đổi với một cuộc sống đổi thay ?
Rồi thời gian cũng làm nhạt nhòa đi lý trí của nó, sự kiễn nhẫn chờ đợi giờ đây cũng vượt quá giới hạn… Nó dần tin rằng, Quang đã quên nó, quên đi một cô gái bướng bỉnh, ngốc nghếch, yếu đuổi, và bệnh tật như nó để đi tìm một cuộc sống yên lành, một tình yêu không đau khổ như tình của anh và nó… Trách ai giờ đây ? Nó muốn trách anh những không nỡ, có lẽ tình yêu nó dành cho anh vẫn còn quá nhiều… Cái nỗi buồn đó, cái cảm giác đó, … Làm nó hụt hẫng và đau đớn vô cùng …
.Ngày hôm nay, cái ngày mà vào một năm trước nó phẫu thuật đôi mắt để đỏi lấy mạng sống của mình, nó cứ mãi sống trong ký ức với nỗi đau mãi không thoát ra được. Đột nhiên nó nhận được một cú điện thoại từ một người bạn thân, người bạn ấy muốn đưa nó đến một nơi, nghe đâu đó là một thảo nguyên rất đẹp…Nó nhận lời, và đi cùng người bạn đó, biết đâu điều này sẽ giúp nó thư giãn và phần nào vơi bớt đi sự đau buồn cứ mãi vây kín lòng. Đây cũng là người bạn thân của Quang, anh ta dắt nó đến một thảo nguyên rộng lớn, ở đây khung cảnh thật tuyệt vời, màu xanh biếc của cỏ hòa quyện với màu xanh thẳm của bàu trời vừa cao vừa vừa mênh mông kia, thêm vào đó là những cơn gió nhẹ nhàng thỏi bay mái tóc mây…
Thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên thế là đủ, anh ta lại dắt nó đến một vùng khác trên thảo nguyên, anh ta bảo nó với vẻ buồn miên man:
- Em hãy hứa với tôi rằng phải bình tĩnh khi thấy cái này nhé !
Nó ngỡ ngàng không biết là chuyện gì mà anh ta lại nói với vẻ buồn rầu như thế, nó hỏi ngược lại:
- Em không hiểu anh nói gì cả ?
Anh ta trả lời:
- Em nhìn sang phải đi...
Nó nhìn sang... Bỗng nó đứng sựng lại, không tin vào mắt mình nữa, nó bàng hoàng sửng sốt khi thấy một ngôi mộ, nhưng điều làm tim nó như vỡ ra trăm mảnh lại là hình Quang - người nó yêu trên ngôi mộ đó ! Nó lạnh người, lúc này khóe mắt của nó đã ứa ra những giọt lệ cay đắng ... Nó nhìn sang người bạn ...
- Anh ấy đã hy sinh tính mạng mình, để cho em đôi mắt, anh ấy không thể ngồi nhìn em từng giây từng phút trong đau đớn với một cuộc sống vô hình, vô sắc... Anh ấy không cho tôi nói với em điều này, vì sợ con người yếu đuối của em không chịu được và em bi quan với cuộc sống. Cho đến tận bây giờ ... Khi em có thể nghĩ rằng, Quang thay đổi để đi theo cuộc sống mới, thì tôi đã yên tâm mà cho em biết sự thật này ... - Anh ta nói với nó, khóe mắt anh ta đã đỏ lên, rồi quay mặt đi để giấu những giọt lệ trước mặt người bạn đã khuất của mình ...
Thế giới quanh nó dường như sụp đổ, nó khóc cho người chỉ biết sống vì nó … Khung cảnh bây giờ không đẹp như lúc trước nữa, từng cơn gió gào thét, từng hạt nắng cũng tắt … những hàng cây cũng xác xơ cuốn trôi bởi cơn đau này, tim nó thắt lại, nó dường như không thở được nữa, mình nó bơ vơ nặng lê đôi chân tới gần mộ của Quang, anh ấy đã mất 1 năm trời, mà nó không hay, không biết. Nó tự trách bản thân mình, cảm giác đau đớn của nó lúc này như chết lặng đi, nước mắt nó tuôn trào dưới thảm cỏ xanh … nơi Quang cứ nằm đó, mãi một năm trời, không trở về với nó… Anh đi, mà để lại câu hứa ngày nào nó luôn ấp ủ, hy vọng – rằng “Anh sẽ trở về” ….
Một ngày mưa tầm tã … mưa xối xả không ngưng, mưa như tức tối, như muốn cuốn đi hết tất cả những muộn phiền trong ai. Nó vẫn ngồi đó, lặng yên trong cái nhìn vô cảm đến đáng sợ, nó ngẩn ngơ như thả hồn theo gió cuốn trôi, rồi đôi mắt cứ nhạt nhòa nhìn theo những hạt mưa bay bay qua ô cửa sổ giá lạnh…bỗng nước mắt nó tuôn theo mưa …
Ký ức lại quay về trong nỗi đau của nó, cái ngày mà nó từ bỏ tất cả để đi về một nơi mà nó cứ ngỡ rằng sẽ chôn vùi được những nỗi đau giết nó ngày ấy… Nhưng không, đã bao tháng ngày lạnh lùng trôi qua, cái nỗi đau ấy vẫn chưa bao giờ nhòe đi theo thời gian, theo những cơn mưa tầm tã vô hình, và cũng chưa bao giờ phôi pha trong đôi mắt buồn của nó…
Ngày đó …
Nó là một cô bé xinh xắn, hồn nhiên, và ngây ngô lắm… đặc biệt nhất là đôi mắt của nó, một đôi mắt to tròn long lanh, với hàng mi cong cong… ai nhìn cũng phải đắm chìm nhẹ nhàng trong phút giây… Nó sống hòa đồng với mọi người, thân thiện, tốt bụng, và đôi khi nó cũng rất bướng bỉnh, ngốc nghếch …
Nó không thích tuýp người lạnh nhạt, vô cảm, luôn sống khép kín, đặc biệt là Quang – cậu bạn học cùng lớp với nó, nhưng lớn hơn nó những 4 tuổi. Quang là một người có ngoại hình điển trai, luôn mang một gương mặt hết sức lạnh và trầm tính, nhưng nào có ai biết được… đằng sau cái lạnh nhạt, vô cảm đó, là một sự cô đơn vượt quá giới hạn, là một sự thiếu thốn tình cảm thương yêu trầm trọng,… Nhưng không vì thế mà tâm hồn Quang lại khô khan - ngược lại … anh ta là một người đa sầu, đa cảm…chỉ là Quang không biểu hiện ra bên ngoài mà thôi…
Quang thích nó… nhưng tình cảm của Quang chẳng bao giờ được đáp lại, bởi anh chưa bao giờ nói, và nó cũng chưa bao giờ biết điều này – một điều quá xa xôi mà chắc chắn có mơ nó cũng không bao giờ nghĩ tới. Khi chọn thứ tình yêu chỉ xuất phát từ một phía cho mình là thứ tình yêu đau đớn nhất và cũng là ngu ngốc nhất… Quang chôn kín tình cảm ấy trong suốt 2 năm Đại học mà anh ta và nó học chung với nhau, tuy mặt đối mặt, người gần kề nhưng lòng cứ mãi cách xa….
Anh ta thật ngốc, cứ mãi chôn vùi tình cảm của mình ở một nơi sâu kín tận trái tim mà không bao giờ nói… Quang chỉ biết đứng lặng nhìn, dõi theo, và quan tâm nó ở một góc trời nào đó, dường như xa lắm … nơi ấy Quang không thuộc về thế giới của nó, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi mặc cho từng cơn đau đớn, mặc cho nó không màng đến tình cảm của Quang thì Quang vẫn một lòng với tình yêu sâu thẳm, xa xôi này…
Cho đến một ngày ….
Không may nó bị tai nạn giao thông, một chiếc xe tải đi ngược chiều đâm phải nó … chỉ vì người tài xế điều khiển chiếc xe tải ấy ngủ gật… Trời ơi ! chỉ trong chớp mắt … người nó nằm dưới lề đường, nó còn chưa kịp thấy, chưa kịp biết rằng chuyện gì đã xảy ra với nó, nó mất cảm giác… trong khi quanh đầu nó là một vũng máu đen nặng nề… nó nhìn lên bầu trời xanh, rồi đôi mắt nhạt nhòa… từ từ … từ từ nhắm lại… và thế, nó bất tỉnh. Vài phút sau, nó được đưa vào bệnh viện, bạn bè, người thân nó đều hay tin, chỉ mỗi mình Quang, đến tận ngày hôm sau anh ta mới bàng hoàng sửng sốt từ một cú điện thoại như sấm đánh ngang tai… đó là một người bạn thân báo tin cho Quang rằng nó bị tai nạn giao thông, bất tỉnh một ngày trời. Quang chưa kịp định thần lại, anh tức tốc chạy đến bệnh viện, đến cửa… người anh như không còn sức sống, trán anh ướt đẫm mồ hôi… đôi bàn tay run rẫy từ từ nhẹ nhàng đẩy cửa vào…
[…]
Quang không tin vào mắt mình nữa, anh nhìn nó mà khóe mắt nồng cay, đôi bàn tay anh nắm chặt lại, rồi đặt lên bờ môi để kìm đi tiếng nấc nghẹn đắng và nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình, anh ta cảm giác như tim mình đang rỉ máu bởi vết cắt đau đớn của từng mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tim… Anh bước tới gần bên nó, từng bước thật chậm, thật chậm và nặng nề làm sao… Anh nhìn nó thật lâu, bàn tay anh nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nó… rồi gọi tên nó trong tiếng nấc nghẹn ngào, không sao nên lời … trong giây phút đó, anh chỉ ước sao người phải gánh lấy nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần này là anh, chứ không phải là nó – người bạn gái mà anh thương yêu…
Từ sau cái ngày đó, Quang đã vứt bỏ cái cách sống nhạt nhẽo, lạnh lùng bởi cái vỏ bọc ngoài trái ngược với con người bên trong của anh. Anh quyết định mỗi ngày sẽ đến săn sóc cho nó, lo lắng cho nó, đến khi nào nó tỉnh lại… Nhưng sao lâu quá, đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh lại, những hy vọng mong manh của Quang đến tận bây giờ dường như là vụt tắt, anh bắt đầu tuyệt vọng… Anh đã tự trách bản thân mình vì đã sống như thế, vì cứ trốn tránh, chui vùi trong cái vỏ ốc vô hình do chính mình tạo ra… giá như ngày ấy, anh nói với nó những tình cảm mà anh dành cho nó nhiều như thế nào, thì giờ đây… chắc sẽ không đến nỗi thế này đâu ….
[…]
Quang trở nên bất lực và yếu đuối, hôm ấy đã là ngày thứ bảy, bảy ngày nó nằm trên giường bệnh bất động, bất tỉnh sau vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Buổi chiều hôm đó,… Quang ngồi cạnh giường nó, anh nắm lấy bàn tay của nó, rồi bỗng gục đầu xuống, nước mắt giàn giụa rơi ướt đẫm đôi gò má, đây là lần đầu tiên Quang khóc sau cái chết thảm thương của cha mẹ anh, anh đã lo sợ, nỗi lo sợ mất đi một người quan trọng còn lại sau cùng của cuộc đời mình, và cũng vì thế, những nỗi đau cứ dồn nén vào lòng anh, cho đến hôm nay nó dường như đã đầy và không thể nào chất chứa thêm được nữa, điều gì cũng có một giới hạn nhất định cho riếng nó, và anh cũng chỉ mạnh mẽ đến thế ! Anh sẽ suy sụp nếu nó không tỉnh lại nữa, chỉ nghĩ đến đó thôi, là nước mắt anh cứ tuôn …. Cứ tuôn … như một đứa trẻ vậy, anh ta trở nên yếu đuối trước những gì đập vào mắt mình … Nó vẫn chưa tỉnh lại …
Vài tiếng đồng hồ trôi qua… rồi màn đêm cũng buông xuống, cả ngày Quang đã không ăn uống gì, chì ngồi nhìn nó, chờ đợi … để tìm lại một đôi mắt trìu mến, một nụ cười thân thương của ngày nào… trong cái hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng… Quang lặng đứng nhìn chằm chằm vào nó… Bỗng, ngón tay trỏ của nó cử động. Ôi ! một tín hiệu cực kì đáng mừng… anh vội vàng chạy đi gọi bác sĩ, sau 20 phút đợi chờ kết quả bệnh tình của nó, anh vừa mừng vừa lo, cái cảm giác lẫn lộn làm anh rối trí, anh ngồi chờ mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên…
Và rồi giây phút mong đợi của anh cũng đến, bác sĩ bước ra và nói rằng nó đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe nó vẫn còn yếu lắm, hãy chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo. Nghe bác sĩ dứt lời, Quang thở phào nhẹ nhỏm, thế là đã qua khỏi rồi, anh ta như vừa thoát chốn ngục tù với toàn những đớn đau, nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Anh dần cảm nhận được niềm vui đã phần nào sống dậy trong lòng …
[…]
Nhờ trải qua những ngày tra tấn tinh thần như vậy, mà bây giờ nó và Quang đã gần nhau hơn, cả hai cùng có khoảng thời gian một năm đầy hạnh phúc. Cứ ngỡ rằng chuyện tình của nó và Quang phải vượt qua bao sóng gió thế là đủ, cứ ngỡ rằng đây sẽ là một tình yêu ngọt ngào với đúng nghĩa trọn vẹn, cứ ngỡ rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc… Nhưng không ! chuyện vẫn chưa kết thúc một cách nhẹ nhàng như thế, ông trời đúng là bất công … sao cứ mãi trớ trêu … cứ mãi đem những điều bất hạnh đến với cả hai…
*
Một ngày đông gió rét, sau giờ tan trường nó vội chạy đến nhà Quang vì hay tin anh ấy bị cảm lạnh. Đi được nửa đoạn đường, bỗng đôi mắt đó nhòa đi, không còn thấy gì nữa, nó cố bước thêm vài bước nữa, nhưng rồi đầu nó như quay cuồng… rồi nó ngất xỉu. Cùng lúc đó, may mắn đã có một người quen ngang qua đường và đưa nó vào bệnh viện. Nó không biết chuyện gì đã xảy, vừa tỉnh dậy, nó đã thấy mình nằm trong bệnh viện, và một ai đó với đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nó, nó nhìn qua, không ai khác - đó chính là Quang. Anh nhìn nó với đôi mắt trìu mến, rồi mỉm cười với nó… Anh ấy lo lắng, chăm sóc chu đáo cho nó, rồi bước ra ngoài để nhận kết quả kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó…
Một lần nữa, nỗi đau lại đến với anh … khi nghe bác sĩ nói rằng vụ tai nạn giao thông về một năm trước, đã để lại di chứng cho nó, ngay bây giờ đây nó cần phải phẫu thuật đôi mắt của mình, không thì sẽ không giữ được tính mạng của nó được lâu, nhưng kết quả đem lại sau cuộc phẫu thuật, sẽ chỉ 50:50 … vậy có nghĩa là, hoặc cuộc phẫu thuật thành công và nó sẽ sống, hoặc là cuộc phẫu thuật không thành công và nó sẽ….
Quang dường như suy sụp, anh trở về phòng bệnh của nó, cố giấu đi nỗi đau đớn và hoang mang trong đôi mắt của mình, anh mỉm cười với nó, lại là cái nụ cười lúc nảy, nhưng dường như, nụ cười ấy có một nét gì khác trước nhiều lắm, nó nhận ra một điều không hay đến với Quang qua đôi mắt không bao giờ giấu được cảm xúc của anh. Nó cố gặng hỏi, nhưng anh ấy không chịu nói, cái tính bướng bỉnh của nó không chịu thua trước sự im lặng của anh. Nó cứ hỏi mãi, hỏi mãi … nhưng anh vẫn nhất quyết không cho nó biết, bởi anh lo lắng, nó sẽ không chịu nổi cú sốc này – nỗi ám ảnh luôn theo nó suốt 1 năm nay, đã lặp lại… rồi sẽ càng làm cho tình trạng sức khỏe nó xấu đi ….
Nhưng dù sao thì… nó cũng cần phải biết để chuẩn bị một tinh thần và tâm thế vững chắc cho cuộc phẫu thuật này… Quang sẽ chọn một thời điểm thích hợp nhất để nói với nó, nhưng đó chưa phải là lúc này… Quang cần một thời gian để suy nghĩ thật kỹ về việc này, anh cần phải tìm ra một người có thể hiến đôi mắt cho nó, trước khi nói cho nó biết… để nó có thể sống được quãng đời còn lại, được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn của cuộc sống, không còn phải âu lo, vướng bận điều gì nữa…
Rồi biểu chiều hôm ấy, Quang đã lấy hết can đảm để đến gần bên nó mà nói hết mọi chuyện, nó phản ứng dữ dội, bởi mọi chuyện đã đến với nó quá đột ngột… nó không tin vào những gì mà Quang nói, và cũng không tin vào những gì mà nó nghe được… Nó lặng đi một hồi lâu, và trả lời Quang, nó không muốn… nó không muốn mất đi đôi mắt của mình, nó chấp sống quãng đời ngắn ngủi còn lại để giữ được đôi mắt này, còn chuyện đánh đổi đôi mắt của nó, thì không bao giờ !… Quang thì không muốn như thế, cả hai đã cãi nhau rất lâu, … suy nghĩ là thế, chứ lòng nó thật không muốn anh phải đau đớn vì nó… Nó lặng im, … nhìn ra khung cửa sổ với những chiếc lá bay bay rồi rơi xuống nhẹ nhàng theo gió…
Nó nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Quang, bỗng nước mắt nó rơi xuống, nó mỉm cười với anh, rồi thay đổi quyết định của mình – Nó đã đồng ý, nó sẽ vì Quang mà tin vào cuộc phẫu thuật định mệnh này. Nhưng ai sẽ là người hiến đôi mắt cho nó đây ? Điều đó mới thực sự quan trọng để quyết định sinh mạng của nó…
Ngày hôm sau, khi nó giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ đầy thấp thỏm, lo lắng. Nó bàng hoàng thét lên, nó không còn thấy gì, trong mắt nó chỉ toàn là một màu đen, không một màu sắc, không một ánh sáng nhỏ nhoi nào tồn tại trong đôi mắt của nó nữa. Quang vội đến ôm chặt nó vào lòng, đôi vòng tay ấm áp của anh cũng phần nào xoa dịu được cú sốc của nó… Nó phải dần quen và tập sống chung với cái thế giới vô sắc, vô hình này cho đến khi nào tìm ra được người có thể cho nó đôi mắt…
Ngày hôm sau, Quang đưa nó đến bệnh viện vì đã tìm được người có thể cho nó đôi mắt, đây là một tin hết sức may mắn dành cho nó, nó vui lắm,… Nhưng đối với Quang, dường như có một điều gì đó khó có thể nhìn được, khó có thể biết, và khó có thể diễn tả được…
Cuối cùng thì cái khoảnh khắc đó cũng đến, cái khoảnh khắc nó đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, giữa ranh giới của niềm vui và sự đau đớn. Trong lúc nó đang hoang mang lo sợ, bỗng Quang nắm chặt lấy bàn tay nó, anh mỉm cười nhẹ nhàng và nói “Cố lên em nhé..!”. Vừa dứt lời, giường của nó nằm từ từ được đẩy vào phòng phẫu thuật, đôi bàn của Quang và nó dần xa nhau, nó cố với nhưng không được vì cánh cửa đã đóng lại… Đèn được bật lên, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ của nó, từ từ nhắm lại, và rồi chìm sâu vào một giấc ngủ dài, không còn cảm giác gì nữa…
Ba tiếng đồng hồ trôi qua nặng nề trong sự chờ đợi, không biết nó sẽ ra sao đây, nhỡ … cuộc phẫu thuật không thành công thì sao ? Không không ! Nhất định sẽ thành công, sẽ thành công mà, nó sẽ sống và hạnh phúc bên người nó yêu của khoảng thời gian còn lại của cuộc đời… Mọi điều tốt lành sẽ đến với nó mà …
Kia, kia rồi … thế là cánh cửa lạnh lùng cũng mở ra, cuộc phẫu thuật kết thúc, nhưng phải chờ xem kết quả thế nào đã, không biết là nó đã nhìn thấy lại được chưa… Từng ngày trôi qua, nó phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi …
Thời gian trôi qua, cuối cùng thì cái ngày nó chờ đợi cũng đến… Nó được tháo băng ra, mà trong lòng cứ thấp thỏm, lo sợ... Niềm tin đặt hết vào sự chờ đợi đã không phụ lòng nó, nó đã nhìn thấy, nó vui sướng không tả nổi, một niềm vui bất tận, khiến nó xúc động rơi nước mắt…
Nhưng sao không thấy Quang nữa… Đúng rồi ! Từ khi sau cơn phẫu thuật của nó, thì Quang lại biệt tâm, biệt tích… Nó nhận được một lá thư mà Quang nhờ một người bạn gửi cho nó. Trong thư Quang viết …
“Ngốc ạ ! Khi em đọc được những dòng chữ này của anh, anh rất vui vì em đã bình phục trở lại, vậy là từ nay em có thể sống một cuộc sống yên vui, hạnh phúc rồi. À, chắc em đang tò mò và lo lắng cho anh lắm có đúng không ? Anh đoán là em đang rất muốn biết anh đang làm gì, ở đâu. Nhưng em yên tâm, anh chỉ đi sang Mĩ một thời gian để thăm ông của anh ở bên ấy sống thế nào thôi, có lẽ sẽ lâu lắm anh mới về. Anh xin lỗi em vì chuyến đi đột ngột này, nhưng em đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Từ nay không có anh bên cạnh, chăm sóc và lo lắng cho em nữa, em phải tự lo cho bản thân mình đó có biết không ! Phải sống cho thật tốt có biết không và được buồn đâu nhé ! Anh hứa với em…một ngày nào đó, anh sẽ trở về… !”
Nó đọc xong lá thư mà nỗi buồn dâng kín lòng … Nó có cảm giác không hay với những dòng chữ mà Quang viết để lại cho nó … Chỉ là về Mĩ thăm ông, sao anh lại viết cứ như là sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa …. – Nỗi hoài nghi đó cứ tồn tại trong tâm trí của nó, nó bồn chồn, lo lắng, nó tìm mọi cách để liên lạc cho Quang nhưng không được ! Nó định thần lại và tự an ủi với lòng mình “Anh ấy chỉ sang Mĩ thăm ông thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”. Mỗi ngày, nó tự an ủi mình như thế, nó luôn tin tưởng Quang và đặt hết niềm tin vào lời hứa rằng “anh sẽ trở về…”…
[…]
Thấm thoắt một năm trôi qua, đã có biết bao đổi thay xung quanh cuộc sống của nó, tất cả đều thay đổi…Thời gian thay đổi. Cảnh vật thay đổi. Con người thay đổi. Và phải chăng Quang cũng đã thay đổi ?! Chỉ còn mình nó, chỉ có nó là không thay đổi, nó vẫn đợi chờ Quang trong niềm tin xuất phát từ lý trí, và từ một tình yêu mãnh liệt… Nhưng sao anh ấy vẫn chưa trở về, đã một năm trời anh và nó mất liên lạc với nhau. Không biết bên đó anh sống ra sao, hay anh đã quên nó, mà đi với một cô gái khác, xinh đẹp hơn nó ? tài giỏi hơn nó ? – Rất có thể là như thế …. Biết đâu Quang đã thay đổi với một cuộc sống đổi thay ?
Rồi thời gian cũng làm nhạt nhòa đi lý trí của nó, sự kiễn nhẫn chờ đợi giờ đây cũng vượt quá giới hạn… Nó dần tin rằng, Quang đã quên nó, quên đi một cô gái bướng bỉnh, ngốc nghếch, yếu đuổi, và bệnh tật như nó để đi tìm một cuộc sống yên lành, một tình yêu không đau khổ như tình của anh và nó… Trách ai giờ đây ? Nó muốn trách anh những không nỡ, có lẽ tình yêu nó dành cho anh vẫn còn quá nhiều… Cái nỗi buồn đó, cái cảm giác đó, … Làm nó hụt hẫng và đau đớn vô cùng …
.Ngày hôm nay, cái ngày mà vào một năm trước nó phẫu thuật đôi mắt để đỏi lấy mạng sống của mình, nó cứ mãi sống trong ký ức với nỗi đau mãi không thoát ra được. Đột nhiên nó nhận được một cú điện thoại từ một người bạn thân, người bạn ấy muốn đưa nó đến một nơi, nghe đâu đó là một thảo nguyên rất đẹp…Nó nhận lời, và đi cùng người bạn đó, biết đâu điều này sẽ giúp nó thư giãn và phần nào vơi bớt đi sự đau buồn cứ mãi vây kín lòng. Đây cũng là người bạn thân của Quang, anh ta dắt nó đến một thảo nguyên rộng lớn, ở đây khung cảnh thật tuyệt vời, màu xanh biếc của cỏ hòa quyện với màu xanh thẳm của bàu trời vừa cao vừa vừa mênh mông kia, thêm vào đó là những cơn gió nhẹ nhàng thỏi bay mái tóc mây…
Thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên thế là đủ, anh ta lại dắt nó đến một vùng khác trên thảo nguyên, anh ta bảo nó với vẻ buồn miên man:
- Em hãy hứa với tôi rằng phải bình tĩnh khi thấy cái này nhé !
Nó ngỡ ngàng không biết là chuyện gì mà anh ta lại nói với vẻ buồn rầu như thế, nó hỏi ngược lại:
- Em không hiểu anh nói gì cả ?
Anh ta trả lời:
- Em nhìn sang phải đi...
Nó nhìn sang... Bỗng nó đứng sựng lại, không tin vào mắt mình nữa, nó bàng hoàng sửng sốt khi thấy một ngôi mộ, nhưng điều làm tim nó như vỡ ra trăm mảnh lại là hình Quang - người nó yêu trên ngôi mộ đó ! Nó lạnh người, lúc này khóe mắt của nó đã ứa ra những giọt lệ cay đắng ... Nó nhìn sang người bạn ...
- Anh ấy đã hy sinh tính mạng mình, để cho em đôi mắt, anh ấy không thể ngồi nhìn em từng giây từng phút trong đau đớn với một cuộc sống vô hình, vô sắc... Anh ấy không cho tôi nói với em điều này, vì sợ con người yếu đuối của em không chịu được và em bi quan với cuộc sống. Cho đến tận bây giờ ... Khi em có thể nghĩ rằng, Quang thay đổi để đi theo cuộc sống mới, thì tôi đã yên tâm mà cho em biết sự thật này ... - Anh ta nói với nó, khóe mắt anh ta đã đỏ lên, rồi quay mặt đi để giấu những giọt lệ trước mặt người bạn đã khuất của mình ...
Thế giới quanh nó dường như sụp đổ, nó khóc cho người chỉ biết sống vì nó … Khung cảnh bây giờ không đẹp như lúc trước nữa, từng cơn gió gào thét, từng hạt nắng cũng tắt … những hàng cây cũng xác xơ cuốn trôi bởi cơn đau này, tim nó thắt lại, nó dường như không thở được nữa, mình nó bơ vơ nặng lê đôi chân tới gần mộ của Quang, anh ấy đã mất 1 năm trời, mà nó không hay, không biết. Nó tự trách bản thân mình, cảm giác đau đớn của nó lúc này như chết lặng đi, nước mắt nó tuôn trào dưới thảm cỏ xanh … nơi Quang cứ nằm đó, mãi một năm trời, không trở về với nó… Anh đi, mà để lại câu hứa ngày nào nó luôn ấp ủ, hy vọng – rằng “Anh sẽ trở về” ….
Sóng biển
Sóng ru bờ cát trắng
Như anh ru em vào giấc ngủ hôm nào
Sóng dịu dàng ôm ấp biển xanh
Như vòng tay anh nồng nàn ngày gặp gỡ
Sóng xô khe khẽ từng cơn nhẹ
Như lời thì thầm anh nói yêu em
Sóng bây giờ có còn giống hôm qua
Yêu biển hết mình không bao giờ ngừng nghỉ
Như anh yêu em, yêu tận cùng cơn khát
Đến cả Đất trời cũng muốn hờn ghen...
Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013
Em Thấy Đấy........ !
Em Thấy Đấy........ !
Em thấy đấy, cuộc đời đâu toàn nắng
Vẫn có ngày trời ẩm ướt vì mưa
Vẫn có chiều sau mỗi buổi trưa
Vẫn có nỗi đau giấu sau hạnh phúc
Em thấy đấy, dù có là nhật thực
Mặt trăng vẫn tròn, trái đất vẫn xoay
Khúc nhạc tình dù dở dù hay
Đồng hồ vẫn quay một ngày hai bốn tiếng
Em thấy đấy, thế gian lưỡi miệng
Sống thế nào cũng đàm tiếu vào ra
Gian dối, thật thà cũng là lời nói người ta
Hà cớ chi phải gánh thêm phiền toái?
Em thấy đấy, cuộc đời vô tội
Chỉ có con người tô vẽ màu đen
Sống cho vừa đâu dễ gì em
Nên gắng vui kẻo gió sương phai tóc
Em thấy đấy, mặt trời vẫn mọc















